Về nhà băng bó qua vết thương cho đứa bé xong, cậu mới cẩn thận quan sát dung nhan người đối diện.
Giống, quá giống!
Lại nhìn chăm chú bé con tí hon trong tay, chốc lát lại quay sang nhìn người bạn mình mới đưa về.
Giống y hệt nhau, đường nét không sai một tí nào cả, chỉ có thân hình to nhỏ chênh lệch.
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
"Các ngươi.... có quan hệ gì không?" Cậu do dự mở miệng.
Bé con tí hon nãy giờ vẫn ăn vạ ôm lấy tay cậu dụi dụi, rầm rì kêu "Papa~ papa~"
Đứa bé lười biếng dựa vào thành giường, híp mắt nhìn cậu.
Hai cái người này làm sao vậy?! Ta phải làm gì bây giờ?!
Một bé tí hon luôn miệng gọi papa, một đứa bé bằng tuổi khí chất trầm lặng luôn nhìn chằm chằm mình.
Muốn ta phải làm gì bây giờ!?
Cậu bất đắc dĩ thở dài, tay đặt bé tí hon xuống giường, xoay người muốn ra khỏi cửa liền bị hai âm thanh vang lên cùng lúc làm giật mình.
"Ngươi đi đâu?!"
"Ngươi đi đâu?!"
Cậu hơi hé miệng, kinh ngạc nhìn hai người.
Lúc ta hỏi sao các ngươi không nói gì, ta đi các ngươi lại đồng thanh vậy?!
Khoan đã!
Cậu trở về bên giường, hai cặp mắt lập tức di chuyển theo.
Một người khí thế hằm hằm, như kiểu ngươi bước ra ngoài xem, ngươi sao có thể rời khỏi tầm mắt của ta?
Một người cặp mắt ướp nhẹp, thần tình ủy khuất nhìn cậu, hai tay giơ ra đòi bế.
Cậu đau lòng ôm bé tí hon lên, "Ngươi có thể nói câu khác?"
Bé tí hon chớp chớp mắt, "Papa~"
Lại nữa!
Góc áo đột nhiên nặng xuống, cậu nhìn về phía đứa bé đang nắm áo cậu, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Đứa bé mím môi, khóe mắt hơi đỏ ửng, " Ngươi không quan tâm ta..."
"Ta không...." Cậu sửng sốt, chưa kịp phủ nhận liền bị giọt nước mắt rơi xuống làm giật mình.
Đứa bé thế nhưng có vẻ mặt như mình bị cả thế giới bỏ rơi, thần tình ủy khuất đến mức cậu không biết phải làm gì, tay nhỏ bám lấy góc áo cậu khẽ run.
Cậu vội vàng để bé tí hon xuống giường, vòng tay ôm đứa bé vào lòng, tay khẽ vỗ về lưng cậu an ủi, "Ngoan, ta có quan tâm ngươi mà, đừng khóc!"
Đứa bé nức nở mấy tiếng liền im lặng, hai tay ôm chặt lấy eo cậu, mặt nhỏ dụi dụi.
Cậu có chút buồn buồn ở eo lại không dám cử động, chỉ sợ đứa bé nghĩ cậu không thích mình.
Ở góc độ cậu không thấy, đứa bé hướng về phía bé tí hon nhếch mép, trong mắt lóe qua ánh đỏ.
Bé tí hon trợn mắt, tức giận muốn đập chết tên khốn nạn ăn vạ trong lồng ngực papa không ra, đáng tiếc thân hình nhỏ nhắn khiến bé lực bất tòng tâm.
Càng nghĩ càng ủy khuất, miệng bé tí hon méo xệch, oa oa khóc lên.
"Uy uy...?!" Cậu hoảng loạn, sao hai người lại thích khóc như vậy, cậu phải làm gì bây giờ?!
Sau một hồi mệt mỏi thay nhau dỗ dành, cậu cuối cùng rút ra được vài quy tắc.
1) Không được trước mặt thân thiết với người còn lại.
2) Không được nặng bên này nhẹ bên kia, nói nhiều hơn một câu cũng không được.
3) Không được rời khỏi tầm nhìn của hai nhóc mít ướt kia.
4) Làm gì cũng phải mang theo cả hai người.
5) Nói tóm lại là phải công bằng, không được yêu hắn nhiều hơn ta....
Cậu mệt mỏi nhìn trần nhà, tay trái ôm đứa bé, tay phải ôm bé tí hon nằm trên ngực.
Đã thế còn phải đề phòng không cho hai đứa đánh nhau.
Một đứa thì canh lúc cậu không để ý giả vờ hua tay, xoay người muốn đè bẹp người kia, hất ra khỏi người cậu càng tốt.
Một đứa thì lén lút giơ tay dứt tóc người nằm bên kia, cố sức vặn vẹo cơ thể tránh đòn.
Hai tên này coi hắn là người mù sao?!
"Hai người mau ngủ đi, nếu không ta sẽ ném hết xuống đất!" Cậu tức giận hô.
Đứa bé rụt lại cái tay vừa đưa ra ngoài, ngoan ngoãn vòng qua ôm eo cậu.
Bé tí hon cứng ngắc người, lập tức bò lên gối cạnh cổ cậu dụi dụi liền nằm im.
Hai tên này thật là, nhẹ nhàng thì được voi đòi tiên, cứ phải mạnh bạo lên mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Chả lẽ do bát tự không hợp? Do không thích có người giống y hệt mình nên ra sức xua đuổi đối phương?
Dù thế nào cậu cũng không thể vứt hai người này ra ngoài được, mau ngủ sớm mai còn có sức vào sâm lâm kiếm ăn nữa.
Một mình cậu đã đủ mệt, không ngờ lại vác theo hai cục nợ này.
Nhân sinh thật mệt mỏi mà!