Hạ Vũ phát hiện đã hơn 8h sáng rồi mà Lý Nhã vẫn không thấy đâu, cô quay ra nói với mọi người, "Tôi đến phòng Lý Nhã xem một chút."
"Ta đi cùng luôn." Tình Vũ đứng dậy, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Mạc nam thần cười ngây ngô.
Đợi đến trước cửa phòng Lý Nhã, Hạ Vũ giơ tay gõ cửa mấy cái nhưng không thấy người bên trong trả lời đành kêu lên, "Lý Nhã, ngươi mau mở cửa!"
Mãi vẫn không có người ra mở, Hạ Vũ đành phải đẩy cửa ra, ai ngờ cánh cửa lại không khóa mà từ từ mở ra.
"A!" Hạ Vũ hét ầm lên, mắt trợn trừng nhìn mấy vết máu loang lổ kéo dài trên sàn nhà đến giường.
Tình Vũ nhíu mày nhìn vào trong, thiếu nữ rất là dũng cảm vỗ vai an ủi người bên cạnh, bản thân tiến vào trước đề phòng nhìn chằm chằm đống chăn bị phồng lên trên giường, nàng có một dự cảm rất xấu.
"Tình Vũ, ngươi đừng động, để ta gọi mọi người lên đã!" Hạ Vũ hoảng loạn muốn xoay người nhưng chân vẫn run run.
Tình Vũ cầm lấy góc chăn, kéo mạnh ra ngoài.
Một cỗ thân thể bị lột da chỉ còn trơ xương với vài miếng thịt vụn đang lửng lơ trên bộ khung, mùi thối thi khí bốc lên nồng nặc, ruột gan tim phổi vỡ nát be bét nằm rải rác trên giường.
Tình Vũ lùi lại vài bước, đưa tay lên che mũi nhăn mặt nhìn xác chết.
"Chuyện gì vậy?" Lê Hạo tiến vào, thấy Hạ Vũ với Tình Vũ đứng đơ ngoài cửa liền ngạc nhiên mở miệng.
"Lý....Lý Nhã nàng....." Gương mặt Hạ Vũ tái nhợt, tay chỉ vào trong phòng, "Ngươi tự xem đi."
Khóe mắt Lê Hạo bỗng bắt đến một bóng đen hình quả cầu liền liếc qua, cặp mắt trợn trừng, thân thể nhanh chóng né qua một bên, quả cầu nhanh chóng lăn lông lốc ra ngoài.
"Đây..... đây là....?!" Lâm nhíu mày nhìn qua thứ bên trong, vô cùng bình tĩnh nói ra, "Xác chết và đầu lâu?"
Lê Hạo sửng sốt nhìn hắn, nghi vấn hỏi, "Ngươi không sợ?"
Lâm nhìn hắn, trầm mặc đáp, "Có một chút."
"Nhưng nhìn ngươi thản nhiên lắm a!" Hạ Vũ trừng mắt, nàng cảm thấy nàng chính là người kém cỏi nhất trong đám người này a!
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!" Hạ Vũ không dám nhìn vào bên trong căn phòng, gương mặt tái nhợt nhìn Lê Hạo.
"Chẳng lẽ là do..... ma làm?" Hải đột nhiên lên tiếng.
"Không thể nào!" Lê Hạo nhíu mày.
Hắn vốn là người không tin mấy thứ thần ma quỷ quái vớ vẩn, chuyện này nhất định là do bàn tay con người tạo ra, chẳng qua..... rốt cuộc là kẻ nào lại độc ác đến mức này.
"Không phải con người làm."
Một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lê Hạo, hắn phát hiện Tình Vũ và Lâm đang ở trong phòng nghiên cứu thi thể.
"Đoạn xương này là phần chắc nhất trên cơ thể nhưng lại bị nát vữa ra, không hề có dấu hiệu đập mạnh." Lâm nghiêm túc lên tiếng.
"Đúng vậy, đã thế lớp da và biểu bì gần như đã biến mất hẳn, chỉ còn lại một ít mảnh vụn bám trên kẽ xương, phần xương cổ này rõ ràng là dùng một lực rất mạnh một phát rút hẳn cả cái đầu ra, không hề chém hay bẻ." Tình Vũ gật gù nói tiếp.
"Ngươi biết thật nhiều." Mạc Ảnh Quân không biết đã đứng ở ngoài từ lúc nào, mở miệng khen ngợi.
Ánh mắt Tình Vũ sáng rực lên, lập tức nhào đến chỗ Mạc nam thần làm nũng, "Ư~ thế nhưng lại có xác người ở đây, làm ta sợ muốn chết!" Dáng vẻ rõ ràng là cầu an ủi.
Đáng tiếc thiếu nữ vẫn bị phũ phàng đẩy ra, Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn nàng, "Đang có việc, nghiêm túc một chút."
Tình Vũ bĩu môi, "Dù sao cô nàng này cũng chẳng ai thích, chết đi đỡ chật đất..... Uida!"
Còn chưa nói xong đã bị Mạc Ảnh Quân gõ đầu một cái, bất đắc dĩ mở miệng, "Dù có xấu tính chảnh chọe thì cũng đừng nói người mới chết như thế."
'Ting, đoán được tính cách thật của Lý Nhã, thưởng cho 5000 exp.'
"......" Vậy tính cách bên ngoài cũng là tính cách thật luôn hả? Hắn còn tưởng ai cũng là hai mặt cơ.
"Giờ chúng ta làm gì với cái xác này đây?" Sau khi kéo chăn che cỗ thân thể, Lê Hạo nhíu mày quay ra hỏi.
Hạ Vũ có chút lo lắng bám lấy cánh tay Tình Vũ, "Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, nơi này......"
"Ngươi sợ rồi à, không phải đến đây để thám hiểm sao, chưa gì đã đòi về vậy?" Hải cười nhạt nhìn nàng.
"Ngươi không thấy chuyện gì đã xảy ra sao?!" Hạ Vũ tức giận nhìn hắn.
Lê Hạo tiến lên giải hòa hai người, "Đừng cãi nhau, chúng ta đúng là nên rời khỏi đây, chỗ này có chút không đúng." Nói xong liền nhìn xung quanh tìm người, "A, Gia Kỳ đâu rồi?"
Hải sửng sốt, suy nghĩ một lát liền mở miệng, "Hình như từ tối hôm qua đã không nhìn thấy hắn rồi."
Tình Vũ trừng mắt, lập tức lên tiếng, "Mau đi tìm hắn nhanh!"
"A?" Hạ Vũ ngơ ngác nhìn nàng.
"Mấy người không thấy chỗ này quỷ dị như vậy sao? Chưa nghe tin đồn lâu đài ma ám hả? Không thấy vừa có người chết không rõ nguồn gốc à?"
Lê Hạo dẫn đầu chạy ra ngoài, "Để ta đi tìm hắn." Hạ Vũ rất nhanh liền chạy theo sau.
Mặc dù Lý Nhã chết khiến mọi người sợ hãi nhưng cô nàng này tính cách thật sự là không ai ưa được, mọi người chỉ là cảm thán vài câu rồi thôi, nhưng Gia Kỳ là bạn nam chủ nha...
Mọi người chia nhau đi tìm Gia Kỳ, còn một mình Mạc Ảnh Quân tiến đến căn phòng có bức tranh vẽ mỹ thiếu niên lần trước.
Thế nhưng khi hắn mở cửa ra, trong phòng không có một bức tranh nào, chỉ có một bông hoa bỉ ngạn đỏ rực nằm trên bậc cửa sổ, tản ra thứ ánh sáng kì dị yêu diễm.
Mạc Ảnh Quân cầm hoa lên, bông hoa bỗng vươn dài ra ngoài rồi biến thành một chiếc vòng tay được kết từ thân cành, một bông hoa đỏ tươi như máu nằm chính giữa.
"Gì đây?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, đưa tay lên gỡ nhưng không ra.
Bông hoa quỷ dị cọ cọ mấy cái lên tay Mạc Ảnh Quân liền tiếp tục im lặng làm cái vòng tay.
"????"
Như nghĩ đến cái gì, Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn chằm chằm vòng tay khiến nó khẽ run lên.
"Ai gϊếŧ Lý Nhã?"
Vòng tay vẫn nằm đơ trên tay hắn.
"Hử?"
Bông hoa rung rung một chút liền tiếp tục giả chết.
"Không nói ta lấy kéo cắt ngươi."
"A!" Âm thanh trong suốt thanh nhã vang lên.
"Hửm?"
".....Người xấu."
"Nói ta biết, ai gϊếŧ Lý Nhã?"
"Sao ngươi phải quan tâm nàng!" Khó chịu.
"Nàng đi cùng ta."
"Ngươi không được quan tâm nàng!" Bông hoa rung rung, âm thanh phát ra tràn đầy khó chịu.
"Ừm."
Không đợi vòng tay bé nhỏ vui vẻ, Mạc Ảnh Quân tiếp lời, "Vậy sao nàng chết?"
"Ngươi!"
Nghĩ nghĩ một lát, bông hoa phát ra tiếng động, "Ta nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải mang ta theo."
"Tốt."
-------------------------
Tiến về phía vườn hoa ngoài lâu đài theo lời vòng tay bảo, Mạc Ảnh Quân bắt gặp mọi người đang tụ lại nói gì đó liền lên tiếng, "Tôi biết chỗ Gia Kỳ."
Lê Hạo vội vàng bước đến trước mặt hắn, âm thanh hốt hoảng, "Mau dẫn ta đi!"
Trải qua một con đường dài, mọi người đến trước một nhà kho nhỏ ở góc trái của tòa lâu đài, không ngờ được rằng nơi này cũng có chỗ bỏ hoang.
Lê Hạo đẩy cánh cửa ra, con ngươi lập tức co rút.
Cảnh tượng trước mắt để lại ám ảnh sâu đậm trong lòng mỗi người.
Những đoạn dây leo được giăng mắc khắp nơi, sợi thô sợi mảnh, đặc biệt là trên thân dây leo đều nhuốm đầy vết máu loang lổ cùng tràng ruột già đang lắc lư.
Điều đáng sợ nhất chính là trung tâm của căn phòng, một thanh niên bị quấn lên treo trên không, nói là cái xác khô có lẽ hợp lý hơn.
Cái đầu lộ hẳn phần xương gồ lên, hai hốc mắt cùng gò má sâu hoắm, con ngươi trợn trừng vằn đầy tia máu hiện rõ sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng.
Đoạn đầu nối với cổ bị một đoạn dây leo bám lấy, từ xa có thể thấy được những răng tua nhỏ nối liền giữa da và đầu dây leo, huyết sắc trên mặt càng ngày càng rút đi, vết nhăn nheo lỗ chỗ thủng xuất hiện trên cả cơ thể của thanh niên.
Không chỉ phần đầu, những đoạn dây leo cuốn chặt lấy hắn, xỏ xuyên qua cơ thể hắn tạo ra những lỗ máu không đồng đều.
Bụng hắn bị hai dây leo vạch ra, tim gan phổi nối liền với mạch máu khẽ lắc lư như chuẩn bị rớt ra. Phần chân bị vẹo một cách kì dị, tựa như có ai đó đã cầm lấy chân hắn rồi vặn một vòng thật mạnh.
Mùi hôi thối của thi thể và máu tươi bốc lên nồng nặc, căn phòng tựa như địa ngục nơi trần gian.
"Gia Kỳ!" Lê Hạo trừng mắt, không thể tin được nhìn tràng cảnh khủng khiếp trước mắt.
Rõ.....rõ ràng hôm qua vẫn nói chuyện với nhau..... rõ ràng hôm qua còn cười với nhau..... rõ ràng còn bàn với nhau về chuyến thám hiểm này.......tại sao.....?!
Chân Lê Hạo khuỵu xuống, cả người quỳ rạp trước đám dây leo, mắt mở trừng trừng nhìn thanh niên đối diện, âm thanh run rẩy, "Gia Kỳ....."
Hắn đột nhiên nổi điên gào lên một tiếng liền lao đến túm những sợi dây leo giật ra khỏi cơ thể Gia Kỳ, vừa kéo vừa khóc, "Tại sao?"
Lê Hạo ôm lấy thân thể tàn tạ của thanh niên xuống, bàn tay run rẩy muốn chạm vào gương mặt hắn lại không dám, chỉ sợ mảnh da sần trên má hắn bị tác động mà rớt nốt xuống.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt Gia Kỳ, tiếp theo càng ngày càng nhiều, làn da khô khốc nứt nẻ của hắn trở nên ẩm thấp.
Bất quá......
Lê Hạo biết.....
Cho dù hắn có khóc bao nhiêu đi chăng nữa, dù có gào thét đến tê tâm liệt phế cũng không thể cứu lấy người thanh niên đang nằm trong vòng tay hắn.
Hắn chỉ còn biết nhìn chăm chú vào thanh niên, cố gắng vớt vát chút kỉ niệm ít ỏi mà hai người đã ở bên nhau.
Nếu biết trước kết quả là như thế này, hắn sẽ không làm điều tồi tệ đó......
Gia Kỳ, thật sự xin lỗi.
Tôi sẽ.......