1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 62




Ngay lúc Mạc Ảnh Quân muốn tiến gần hơn để quan sát, một tiếng hét chói tai vang lên.

Lý Nhã hoảng sợ lùi lại vài bước, âm thanh cồm cộp từ gót giày cao gót phát ra nghe càng thêm khó chịu.

"Tôi. . . . tôi vừa thấy có một bóng ma vụt qua!" Giọng Lý Nhã run run, cô bất giác nhích người lại gần chỗ nam chủ.

Tình Vũ nhìn lướt qua liền bĩu môi, "Chỉ là cái rèm cửa màu đen bị gió thổi thôi mà, sợ thì về đi."

Hải tiến đến ngó ngó cũng quay ra cười trêu Lý Nhã, "Nếu sợ ta có thể đưa ngươi về nha~"

Lý Nhã trừng mắt nhìn hắn liền hơi dựa người đến gần Lê Hạo, đáng tiếc nam chủ không có hứng thú cọ xát với cô liền né người ra khiến cô suýt ngã.

"Lê Hạo~" Lý Nhã làm nũng, đưa tay muốn kéo Lê Hạo liền bị hắn né lần nữa.

Tình Vũ cười rộ lên, "Nè, người ta không thích thì thôi cứ sân si hoài vậy, không biết xấu hổ à?"

"Cô!" Gương mặt Lý Nhã đỏ bừng lên, tức giận nhìn Tình Vũ.

"Làm sao?" Thiếu nữ hếch mặt, kiêu ngạo nhìn nàng.

"Mấy người đợi đấy!" Lý Nhã bật lên một câu liền xoay người bước đi, âm thanh cồm cộp do gót giày cao gót đập vào sàn nhà lại vang lên.

Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày một cái, âm thanh này hắn không thích, nghe thật khó chịu.

Đúng lúc này, Lý Nhã đột nhiên hét lên rồi ngã xuống, không biết đi kiểu gì thế nhưng gãy một gót giày.

"Cho chết." Tình Vũ hí hửng lên tiếng.

Mạc Ảnh Quân nhìn thiếu nữ vẻ mặt đắc thắng bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cô ta đi thế không sao chứ?" Hạ Vũ có chút rối rắm hỏi, dù có không ưa thế nào thì cũng cùng phòng a.

"Kệ cô ta đi, tý thể nào chả quay lại." Tình Vũ nhún vai.

Mạc Ảnh Quân nhìn về phía bức tranh, chân dung thiếu niên đã biến mất, xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi diễm lệ, phông nền đằng sau thế nhưng là màu thiên lam. Bức tranh tạo nên vẻ đẹp đối lập độc đáo, vừa ma mị vừa thanh nhã.

"Ta lên tầng hai xem." Mạc Ảnh Quân gật đầu với nam chủ liền đi lên, Tình Vũ muốn chạy theo lại bị Hạ Vũ kéo lại trừng mắt nhìn.

"Cái gì a?!" Tình Vũ khó chịu, nam thần đang ngày càng rời xa ta ô ô -----------

Vừa đặt chân lên tầng hai, Mạc Ảnh Quân cảm nhận được âm thanh đằng sau càng ngày càng bé, cuối cùng biến mất hẳn, tựa như không gian đang dần bị ngăn cách vậy.

Hắn bỗng cảm nhận được một con gió thổi qua, dường như còn có tiếng hít thở lúc có lúc không.

"Ai?"

Hắn quay lưng lại, đằng sau là một hành lang dài với những ngọn đèn hai bên, trông vô cùng âm u.

Mạc Ảnh Quân nhíu mày, tiến đến căn phòng cuối hành lang.

Bên trong căn phòng lại rất ấm áp, tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ.

Có một giá treo ở chính giữa căn phòng được phủ một lớp vải, có vẻ là một bức tranh.

Mạc Ảnh Quân đưa tay ra cầm mép vải, dần dần vén lên.

"Mạc Ảnh Quân!"

Giọng nói của Hải vang vọng lên, kèm theo tiếng bước chân tiến đến gần, "Có việc rồi, ngươi mau ra đây!"

Mạc Ảnh Quân buông tấm vải xuống, nhanh chóng bước ra ngoài rồi đóng cửa vào.

Không hiểu tại sao hắn có chút không muốn để người khác tiến vào căn phòng này.

"Ngươi đứng ở đây làm gì?" Hải nhướng mày, nghiêng người muốn đẩy cánh cửa ra.

Mạc Ảnh Quân dịch người chặn tay hắn, nhàn nhạt nói, "Không phải ngươi bảo có việc sao, đi thôi."

Hải hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi trước.

Tình Vũ phát hiện nam thần xuống liền nhào đến, hô to, "Nam thần, cánh cổng không mở được!"

"Hửm?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, tay đặt lên cánh cửa khẽ đẩy, nó từ từ mở ra.

Lê Hạo lắc đầu, "Không phải nó, là cánh cổng vào lâu đài cơ, chúng ta tìm đủ mọi cách cũng không mở được." Nam chủ nhìn hắn một lát liền nói tiếp, "Ngươi đi đâu mà lâu vậy?"

"Đúng đó, nam thần ngươi bỏ ta ở đây gần một tiếng rồi!" Tình Vũ phẫn nộ giơ tay lên hua hua.

"Một tiếng?" Mạc Ảnh Quân bất giác nhìn về phía bức tranh, hình hoa bỉ ngạn.

"Um! Có gì không đúng ạ?" Tình Vũ hoang mang hỏi.

"Không có gì." Hắn không nói việc xảy ra vừa nãy với họ, chỉ là không ngờ được rằng mình mới đi chưa đến mười phút mà thời gian lệch nhiều đến vậy.

"Uy, mọi người mau ra đây a!" Hạ Vũ từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng trừng mắt.

"Chuyện gì?" Lệ Hạo tiến lên đỡ nàng.

"Ngay cả bờ tường hay bất cứ lỗ hổng nào chúng ta cũng không ra được, chúng hoàn toàn lành lặn!"  Hạ Vũ gương mặt tái nhợt.

"Là sao?"

"Lúc chúng ta đến không phải thấy được mấy lỗ hổng ngoài bờ tường sao, nhưng hiện tại nó đã lành lặn rồi, không có chỗ nào để ra khỏi đây, tường quá cao chúng ta không trèo được!"

"Cái gì?!" Hải trợn mắt lên, lập tức chạy vụt ra ngoài.

Quả thật lâu đài hiện tại tựa như trở về nghìn năm trước, vẻ đẹp tráng lệ hoàn mỹ như lúc mới xây, không một vết xước hay hỏng hóc gì.

"Làm sao bây giờ, chúng ta mắc kẹt ở đây rồi!?" Lý Nhã run giọng nói, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt.

Mọi người trầm mặc không nói gì.

Chẳng lẽ tin đồn vùng núi ma quỷ có thật, tất cả những người vào trong đều không một ai có thể ra ngoài là thật?!

"Tất cả đều tại ngươi!" Giọng nói chói tai vang lên, Lý Nhã vẻ mặt tức giận chỉ tay về phía nữ chủ.

"Ngươi nói gì?!" Hạ Vũ trừng mắt.

"Nếu không phải ngươi tự nhiên muốn thám hiểm thì Lê Hạo cũng không rủ mọi người đến chỗ chết tiệt này! Bây giờ bị nhốt không ra ngoài được ngươi vừa lòng chưa?!"

"Ngươi!" Hốc mắt Hạ Vũ ửng đỏ, nàng thật sự không biết chuyện này xảy ra, rõ ràng Lê Hạo đảm bảo với nàng rằng đây chỉ là tin đồn cho nên mới mời mọi người đi.

"Được rồi, quan trọng bây giờ nghĩ xem nên rời khỏi kiểu gì." Lệ Hạo ôn hoà lên tiếng.

"Xuy." Lý Nhã trở về bên trong lâu đài.

Tình Vũ nhíu mày, vỗ vai nữ chủ an ủi, "Kệ nàng đi, chúng ta vào trong đã."

"Trời sắp tối rồi." Mạc Ảnh Quân nhìn trời, thản nhiên mở miệng.

Lê Hạo rối rắm, "Có lẽ chúng ta phải ở đây qua đêm rồi."

———————

Đợi mọi người phân chia bữa tối mang đi xong, ai nấy tự giác đi tìm phòng để nghỉ qua đêm.

Vừa đóng cửa phòng lại, Lý Nhã lập tức tiến lên kéo rèm cửa sổ vào, cô lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc với những đường nét thiết kế tinh xảo, dưới ánh đèn nó dường như được bao phủ bởi lớp ánh sáng mông lung kì ảo.

Lý Nhã cẩn thận nâng chiếc vòng tay, ánh mắt có phần si mê nhìn chằm chằm vào nó, "B. . . . bạch . . ."

Ầm!

Cửa sổ đột nhiên bị mở tung ra, cơn gió lạnh ùa vào khiến từng đợt da gà của cô nổi lên.

Lý Nhã có chút rùng mình nắm chặt chiếc vòng tay, cô tiến đến đóng cửa sổ vào, nhanh chóng chui lên giường.

Cô cảm giác có chút bất an, không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không mà nghe thấy tiếng chuông đinh đang vang vọng đâu đó.

Cô thao thức mãi không ngủ được, đến gần nửa đêm mới thiếp đi.

Một bóng ma dần dần hiện ra phía bên ngoài cửa sổ, cơn gió xuyên qua khe cửa sổ khiến tấm rèm bay lên.

Bóng ma luồn qua khe chảy vào bên trong căn phòng, dính nhớp nhìn phát ghê.

Một bàn tay nổi lên trên vũng nước vươn ra phía trước cào sàn nhà, cả 'cơ thể' của nó cũng theo đó mà di chuyển, âm thanh xì xèo lách tách vang lên trong bóng đêm.

Vũng nước dần dần chuyển lên giường, rất nhanh đã leo lên trên người cô gái.

Lý Nhã đang ngủ bỗng cảm nhận được có chút khó thở, cô muốn xoay người nhưng không được, có một mùi hôi thối tràn vào mũi cô.

Cô chợt nghe được tiếng lách tách như có ai đang đổ nhựa xuống đường, tiếng kẽo kẹt như miếng sắt rỉ đang bị bẻ cong, cảm giác rung chấn nhè nhẹ trên giường khiến cô biết rằng, có thứ gì đó.....

Nhiệt độ trong phòng tựa như biến thấp, tay chân Lý Nhã có chút co quắp trong chăn, cô không dám động đậy nữa.

Cô cố gắng dỗ mình đi ngủ nhưng âm thanh kẽo kẹt cùng mùi rỉ sét vẫn ám ảnh cô.

Dù không mở mắt nhưng cô cảm nhận được rằng có ai đó ở trong phòng, thậm chí còn cảm nhận được có giọt nước đang nhỏ ở trên mặt cô.

Nước?!

Lý Nhã trán ứa mồ hôi, nhất định là cô bị ảo giác!

Ảo giác làm cô ngửi thấy được cả mùi tanh tưởi của máu, cảm giác được nó đang đè nặng cô và dùng ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm cô.

Lý Nhã không dám mở mắt, sợ đến mức cả người cứng đơ, hai tay cô ẩm ướt vì mồ hôi.

Một hồi sau, cô nuốt nước bọt rồi he hé mắt ra.

Cô thấy một gương mặt thối nát nhiều giòi bọ dính đầy máu tươi.

Lý Nhã há miệng nhưng lại không thét lên được, kinh hoàng chiếm đầy tâm trí cô.

Một cái đầu người với mái tóc dài rối tung, con ngươi tràn đầy oán hận. Bên trái cổ có một vết cắt xấu xí sần sùi, lượng lớn máu tươi từ trong cổ chảy ra thấm đầy người nàng và nhỏ xuống nền đất.

Rồi khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị, những con giòi không báo trước rơi thẳng xuống trên mặt và người Lý Nhã, cô cảm nhận được chúng nó đang gặm cắn từng tý một trên làn da của cô....