Thiếu niên phát hiện người bên cạnh ngừng lại, có chút nghi hoặc nghiêng đầu, "Ư?"
"Không có gì." Mạc Ảnh Quân sờ sờ đầu thiếu niên, mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại lướt qua những kẽ tay.
"À, đúng rồi."
Mạc Ảnh Quân chợt nhớ ra một điều, hai tay áp vào hai bên má thiếu niên nâng mặt hắn lên, khuôn mặt tiến lại gần quan sát, mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, hai lỗ tai trắng nõn cùng gò má từ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đỏ bừng lên rồi lan xuống cổ, thân thể thanh mảnh khẽ run lên, cổ họng thiếu niên phát ra vài âm thanh vô nghĩa.
"Um, vừa giống vừa không giống." Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, ngón tay lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt thiếu niên.
Bình thường hắn cũng không để ý, chỉ là khi quan sát kỹ sẽ thấy Tịch Thần, Sir, Chesire và thiếu niên này đều có nét giống nhau, đương nhiên nét giống này vô cùng nhỏ bé.
Thực ra mà nói, kể cả gương mặt không giống nhau nhưng trong thâm tâm Mạc Ảnh Quân hắn vẫn luôn cảm nhận được sự quen thuộc không thể quên, tựa như hai khối nam châm S-N là hai thứ đối lập nhưng vẫn luôn dính chặt vào nhau, là một thể không thể tách rời, luôn luôn như thế.
"Ư!"
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần, vừa nhìn đã bị thiếu niên làm cho buồn cười, "Ngươi đang làm gì?"
Hai bên má thiếu niên lúc này đang bị tay Mạc Ảnh Quân véo lấy, thiếu niên thế nhưng cố hết sức phồng má ra, có lẽ do thời gian hơi lâu mà có chút hơi nước dâng lên trong mắt, môi đỏ thỉnh thoảng chu lên một cái.
"Ư." Thiếu niên thả hơi ra, hai bên má lại trở về bình thường, cổ họng phát ra âm thanh rêи ɾỉ bất mãn.
"Sao?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày, tiện tay véo thêm cái nữa.
Thiếu niên bĩu môi không nói gì, chính là hai tay lại đưa ra cầm lấy góc áo Mạc Ảnh Quân không buông.
Bạch hồ liếc nhìn hai tên đang ân ái, nội tâm có chút khó chịu.
Để ta chống mắt lên xem các ngươi ngọt ngào đến bao giờ, hứ!
'Kí chủ, ngươi nên đi làm nhiệm vụ.'
Một khuôn mặt lông xù xù đột nhiên chen vào giữa hai người, khí tức u uất ủy khuất.
Mạc Ảnh Quân đẩy đầu hồ ly ra, bất đắc dĩ nhìn nó, "Biết."
Chính là thiếu niên đột nhiên đưa tay túm gáy bạch hồ quẳng ra ngoài, tiếp đó bản thân nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân, ngửa đầu lên vô cùng ngây thơ nhìn hắn, cặp mắt vàng kim trong suốt phản chiếu hình bóng thanh niên trong đó.
Điều này khiến Mạc Ảnh Quân đang định răn dạy thiếu niên vài câu liền bị nghẹn ở họng, muốn nói cũng không thể trôi chảy tuôn ra, vẻ mặt buồn rầu nhìn 'hai đứa trẻ' đã bắt đầu trận chiến.
Bên này đấm một phát, bên kia cắn một ngụm, ngươi tới ta đi không ai nhường ai, khí thế vô cùng hung hăng, người không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì trọng đại lắm.
Không biết có phải cảm giác của hắn hay không, thiếu niên đánh nhau với hồ ly hình như động tác càng ngày càng chậm.
"Dừng lại." Mạc Ảnh Quân tiến lên, một tay ôm thiếu niên vào lòng, một tay túm sau gáy hồ ly xách lên, nghiêm túc mở miệng.
"Chi chi!"
"Ư!"
Hai thanh âm bất mãn cùng lúc vang lên, quay ra nhìn thấy thanh niên liền đều cụp đuôi ngoan ngoãn cúi đầu.
Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn hai tên ngốc trước mắt, "Được rồi, không đánh nhau nữa, đi ăn thôi, trưa rồi."
Thiếu niên ánh mắt sáng rực lên, thoát khỏi lòng Mạc Ảnh Quân liền lấy vận tốc ánh sáng chạy tót về trước.
Một trận bụi cát thổi lên bay qua một người một hồ đằng sau.
"Chi Chi!" Tên khốn kiếp này, dám làm bẩn lớp lông xinh đẹp của ông!
Mạc Ảnh Quân cúi người xuống ôm bạch hồ vẻ mặt phẫn nộ lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó như an ủi, hướng về phía thiếu niên chạy đi đến.
Có vẻ là do đói quá nên động tác càng ngày càng chậm, tên ngốc này thật là. . . .
Mới đi được vài chục bước thiếu niên đã trở về, trên vai vác một khối cơ thể to lớn, nhìn qua có vẻ là đàn ông.
Nói là 'nhìn qua' tại vì bề ngoài của khối cơ thể này thật sự là rất không dễ nhìn.
Một mắt trợn lên lộ ra lòng trắng, một mắt lồi hẳn ra gắn với dây mạch treo lủng lẳng theo bước đi của thiếu niên, một nửa khuôn mặt đã bị cắn nát nhìn thấy cả bộ não trắng chảy nhoe nhoét bên trong. Khối cơ thể này đã mất một cánh tay, một chân bị đứt đoạn lòi ra xương trắng, hơn nữa còn có bộ gan lòng chảy ra khỏi bụng cơ thể đung đưa theo nhịp chân.
Còn chưa hết, không cần biết hình ảnh trên vai tà ác ra sao, ánh mắt thiếu niên lại vô cùng trong suốt, gương mặt non nớt ngây thơ.
Hình ảnh đối lập này thật sự là khiến người ta vừa sợ vừa đẹp mắt.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày lại, "Thả xuống."
Thiếu niên dừng chân, mờ mịt nhìn Mạc Ảnh Quân, bất quá vẫn nghe lời thả khối cơ thể trên lưng xuống, tiếp đó ngoan ngoãn đứng trước mặt thanh niên nghi hoặc nhìn hắn.
"Bẩn."
Mạc Ảnh Quân vừa nói xong, không đợi thiếu niên có phản ứng liền hiện hóa ra Mặc Sương Bút, tay hướng về thiếu niên vẽ một đường vòng tròn.
Dưới chân thiếu niên lập tức hiện ra một vòng tròn màu thiên lam, những lớp băng dần dần nổi lên tạo thành một chiếc hộp hình cột cao đến cổ hắn, dòng nước lập tức chảy ồ ạt vào, ngạc nhiên là nước không hề lạnh mà rất ấm áp, đương nhiên này là do Mạc Ảnh Quân điều động tinh thần đun nóng nước.
Đợi Mạc Ảnh Quân cảm giác được nước đã rửa sạch thân thể cho thiếu niên không sai biệt lắm, tay cầm Mặc Sương Bút lại vung lên lần nữa, cột nước lập tức tạo thành vòng xoáy đổ lên đầu thiếu niên, tắm xong đương nhiên là phải gội đầu rồi.
Mạc Ảnh Quân mở thương thành ra mua một bộ đồ cho thiếu niên, bất quá không phải quần áo thông thường mà là trang phục hình con mèo.
Sau khi tắm rửa xong, hai bên tóc đều cụp xuống dán sát má thiếu niên khiến khuôn mặt càng toát ra vẻ mềm mại, trên đầu đội mũ liền áo vểnh ra hai đôi tai mèo, sau mông còn có cái đuôi dài lắc trái lắc phải, cặp mắt trong suốt ngơ ngác nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Thật là đáng yêu!
Bạch hồ khinh bỉ nhìn kí chủ đại nhân, nó không ngờ thanh niên cũng có mặt ham sắc này, chỉ trách bình thường vẻ mặt của hắn quá thản nhiên lạnh nhạt.
Mạc Ảnh Quân vừa lòng gật đầu, "Lại đây."
Thiếu niên vừa đến gần, Mạc Ảnh Quân liền đưa tay sờ sờ đầu hắn, rất tự nhiên xoa nắn mặt mèo con.
"Ô." Thiếu niên lại bị véo má, có chút không vui bĩu môi, thấp giọng rầm rì kêu.
Mạc Ảnh Quân khẽ cong môi, "Được rồi, đi ăn thôi."
Trong mắt thiếu niên hiện lên tia vui vẻ, lập tức quay người tiến về phía cỗ thi thể bên kia.
"Ngươi định làm gì?" Mạc Ảnh Quân túm đuôi mèo lôi lại, nhíu mày hỏi.
Thiếu niên ủy khuất rầm rì kêu, một tay xoa xoa bụng, một tay giật nhẹ tay áo Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, nghĩa là cỗ thi thể kia là đồ ăn tên này mang về?
"Không được."
"Ư!" Thiếu niên kháng nghị, hai tay giơ về phía thi thể, hai chân cố sức đạp đạp, đáng tiếc đuôi mèo nằm trong tay Mạc Ảnh Quân, một bước cũng không thể tiến lên.
"Ngoan, cái đó bẩn, không thể ăn." Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn con mèo nhỏ, đưa tay ra ôm thiếu niên vào lòng.
Lại lần nữa xoa rối mái tóc của thiếu niên, Mạc Ảnh Quân mới ngượng ngùng buông tay, khẽ nói, "Gói kẹo bạc hà ta cho ngươi đâu?"
Thiếu niên nghe thế liền trừng mắt, hai tay tạo thành dấu X trước ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm thanh niên.
"Ta không lấy lại, ngươi mang ra ăn đi." Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ véo má thiếu niên.
"Ô." Thiếu niên lắc đầu, môi mím lại.
"Làm sao?"
Thấy thiếu niên nhăn nhó, Mạc Ảnh Quân rối rắm một chút liền hỏi tiếp.
"Ăn không ngon à?"
Lắc đầu.
"Không thích ăn?"
Lắc đầu.
"Ngươi vứt đi rồi?"
Lắc đầu.
". . . . Đói không?"
Gật gật.
"Vậy ăn đi."
Lắc đầu.
". . . . ."
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn thiếu niên, này rốt cuộc là sao, "Hệ thống."
'Ta đây, kí chủ.' Hồ ly chạy lại gần.
"Có cái gì có thể đọc được tâm trí suy nghĩ gì đó không?"
'. . . .Kí chủ, ngươi muốn làm biếи ŧɦái à?'
Mạc Ảnh Quân đạp bạch hồ một cái, "Nói."
'Có thì có, nhưng mà. . . .' Hồ ly bĩu môi, 'Giá hơi đắt nha~'
"Bao nhiêu?"
'40000 exp một cuốn Thâu Tâm công pháp, cùng một loại với công pháp tinh thần, đây là hàng cấm nha.'
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, "Hiện tại ta có bao nhiêu exp?"
'45000.'
"Mua đi."
Bạch hồ vẫy đuôi, vẻ mặt có chút gian xảo, 'Kí chủ, ngươi muốn mua dạng cuốn sách để đọc hay dạng khắc ấn tinh thần?'
"Cái sau là giữ trong đầu luôn à?" Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên.
'Đúng vậy.'
"Vậy khắc ấn tinh thần đi."
Bạch hồ vui vẻ kêu lên, 'Tốt, thêm 10000 exp nữa.'
". . . . ." Tên này đùa hắn à?
Phát hiện chân kí chủ có dấu hiệu nâng lên, hồ ly híp mắt tránh xa, rầm rì nói, 'Thuật đọc nội tâm là hàng cấm nha, ta đã lấy về giúp kí chủ rồi, khắc ấn tinh thần tốn chút sức lực, đương nhiên phải thêm phí chứ.'
Mạc Ảnh Quân liếc nó một cái, đột nhiên vẫy tay ra hiệu thiếu niên lại gần.
"Ư?" Thiếu niên lon ton chạy đến, một tay cầm lấy góc áo Mạc Ảnh Quân, ngửa mặt lên tò mò nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân vuốt ve đầu thiếu niên, tiếp đó khóe miệng khẽ cong, ôn nhu nói, "Bé ngoan, giúp ta đi gϊếŧ 5000 con tang thi rồi về đây."
Thiếu niên ngơ ngác nhìn chằm chằm khóe miệng cong lên của Mạc Ảnh Quân, lập tức lấy lại tinh thần chạy vụt ra ngoài.
Khoảng hai phút sau mèo con quay lại, nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân dụi dụi, ánh mắt trong suốt lấp lánh đòi khen thưởng.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vang lên bên tai.
'Ting, nhiệm vụ chi nhánh gϊếŧ 5000 con tang thi hoàn thành, thưởng cho một lọ thuốc độc.'
[Thuốc độc chiết xuất từ gien tang thi, có thể hòa tan trong nước và không khí, ngửi phát chết luôn, uống một ngụm nổ tan xác.]
Mạc Ảnh Quân véo má thiếu niên, ôn nhu nhìn hồ ly, "Đã đủ exp, mau đưa đây."
Bạch hồ: Σ(°△°|||)︴
Mạc Ảnh Quân: ┐( ̄ ~ ̄)┌
Thiếu niên: o(≧▽≦)o