1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 24




"Sir ?" Mạc Ảnh Quân kéo tay nhóc con.

Tiểu Huyết Vương một giây trước còn đang hung hăng trợn mắt, một giây sau biến trở về thành tiểu bạch thỏ đáng yêu thích làm nũng.

"Quân Quân ~" Sir nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân, ra sức dụi dụi.

Mạc Ảnh Quân vỗ vỗ đầu nhóc con, có chút thắc mắc nhìn đống người chồng chất ngoài kia, "Chuyện gì xảy ra ?"

Đáy mắt Sir lóe qua tia đen tối, "Không có gì."

Trầm mặc nhìn nhóc con trong lòng, Mạc Ảnh Quân khẽ thở dài, "Được rồi, về lâu đài thôi."

"Tốt." Đúng ý hắn.

Hắn tưởng về đến lâu đài là mọi chuyện kết thúc, ai ngờ Sir luôn miệng hỏi về cô gái hôm qua mà đám người nhắc đến, dáng vẻ nhăn nhó khó chịu.

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ, hôm qua cô gái đó va vào một vị nào đó trong hoàng tộc, trùng hợp bị đám người kia bắt gặp liền xô đẩy bắt nạt cô, lúc đó hắn chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua tự nhiên bị cô gái đó bám lấy cầu cứu, hắn mới bất đắc dĩ phải đưa cô gái đó về nhà, đương nhiên là đắc tội bọn chúng rồi.

Sir nhướng mày, âm thầm nghĩ trong lòng, hắn nhất định phải cho bọn người kiếm chuyện với Quân Quân vào ngục giam hết !

Như nhớ ra cái gì, Sir vui vẻ đung đưa tay Mạc Ảnh Quân, "Quân Quân, sắp tới có hội đấu giá, ở lâu đài mãi cũng chán nên đi nha ~"

Ngạc nhiên nhìn nhóc con bên cạnh, Huyết tộc mà cũng có hội đấu giá hả ?

Bất ngờ ghê . . . . .

Nhưng mà chủ ý này không tồi, hắn cũng chán ở mãi một chỗ rồi, mặc dù lâu đài rất đẹp rất hoàng tráng nhưng mà nhìn lâu cũng 'chai lì', so với cái này hắn thích một ngôi nhà nhỏ thoáng mát tiện nghi hơn.

Năm ngày sau, Mạc Ảnh Quân cùng Sir đến hội đấu giá, đương nhiên là hàng ghế cao nhất tượng trưng cho quyền lực, dù sao cũng không thể bắt Huyết Vương ngồi sát đất đi, bệ đứng khán đài với thân hình shota này cao gấp đôi.

Mạc Ảnh Quân chống cằm nhàm chán nhìn mấy món đồ lần lượt được mang lên bên dưới, toàn mấy thứ hắn không dùng được.

Nhìn đến khay để cuối cùng, ánh mắt Mạc Ảnh Quân sáng lên.

Hai viên ngọc trong suốt ánh lưu ly bé bằng một đốt tay đặt trên khay đặt vải đỏ, càng tôn lên ánh sáng trong suốt mỹ lệ của chúng.

Phát hiện tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, Sir nghi hoặc nhìn hai viên đá, chúng chỉ được cái màu sắc mỹ lệ, còn lại hoàn toàn không có tác dụng gì, điều này ai cũng hiểu nên không có bất cứ một người nào đấu giá nó.

Người đấu giá buồn rầu nhìn vài món còn sót lại, bất quá cũng không ai tốn tiền để mua mấy vật vô tri vô dụng này.

Đúng lúc hắn đang định mở miệng sai người đưa hàng xuống, một câu nói đột nhiên vang lên.

"Khoan đã."

Mạc Ảnh Quân chạy lên trước, cẩn thận nhìn kĩ viên đá một lần nữa.

Hắn mới không nói là hắn bị màu sắc của hai viên đá này hấp dẫn đâu.

"Giá cả thế nào ?" Mạc Ảnh Quân nhìn người phụ trách.

"Cái này . . . . ." 

Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn hắn, "Rất đắt ?"

"Khụ, không phải, chẳng qua ta không nghĩ được sẽ có người mua nó." Người phụ trách ngượng ngùng.

"Ta mua."

Người phụ trách quan sát vẻ mặt thiếu niên, thản nhiên lạnh nhạt.

Vốn còn muốn nâng giá lên một chút, nhưng mà nhỡ người này không mua thì lại tốn mất món hàng, đành phải bán đúng giá.

Mạc Ảnh Quân vừa cầm hai viên đá lên liền nghe thấy âm thanh đã lâu vang lên.

'Ting, kích hoạt nhiệm vụ ẩn, đưa Lưu Ly lệ về chỗ của nó. Phần thưởng: một hộp chứa thức ăn 1000 ô, hiệu lực vĩnh cửu.'

Tâm tình bất giác tốt lên, Mạc Ảnh Quân biết phần thưởng chẳng ra đâu vào đâu, nhưng mà hộp thức ăn kia lại rất đúng ý hắn.

Nếu hệ thống ở đây chắc chắn lại ủy khuất kêu lên, 'Chỉ số may mắn cấp F chết tiệt. T^T'

Về đến lâu đài, Mạc Ảnh Quân lập tức tiến vào thư viện tra tìm địa điểm có Lưu Ly lệ.

Sir đi theo sau thanh niên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, vẻ mặt khó chịu.

Từ khi Quân Quân mua hai viên đá xấu xí kia về liền không quan tâm đến nó, cảm giác thật bực bội, có nên trộm vứt chúng đi không ?

"Quân Quân." Sir trèo lên người Mạc Ảnh Quân, hai tay vòng qua cổ ôm lấy hắn.

Động tác trên tay hơi dừng một chút, Mạc Ảnh Quân thản nhiên mở miệng, "Sao ?" Lại làm nũng.

Sir tựa đầu lên ngực Mạc Ảnh Quân, khẽ thì thầm, "Ngươi không để ý ta." Ngữ khí vô cùng tủi thân.

Chúng ta đâu có làm việc gì, ta để ý ngươi làm gì ?

Nghĩ trong đầu như thế, bất quá Mạc Ảnh Quân hắn cũng không ngu mà nói ra.

"Giúp ta tìm quyển sách nói về Lưu Ly lệ." Mạc Ảnh Quân nhìn cái đầu xù đang ra sức dụi trước ngực.

Sir ngạc nhiên, ngẩng đầu lên xem Mạc Ảnh Quân.

"Lưu Ly lệ là cái gì ?" 

"Ngươi không biết ?"

Lần này đến lượt Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên, nam chủ cũng không biết hai viên đá này sao, nhưng mà dù sao nam chủ vẫn còn bé, nhỡ đâu không biết tường tận mọi thứ trong Huyết tộc được.

Sir nhìn vẻ không tin của Mạc Ảnh Quân, buồn bực nói, "Trong trí nhớ truyền thừa của ta, không có Lưu Ly lệ."

Mạc Ảnh Quân trầm mặc một chút, "Nó ở chỗ chưa biết đến."

"Ta có thể nhìn thấy từng chỗ trong Huyết tộc."

". . . . Nó mới sinh ra."

"Nó là thần khí ?"

". . . . Có lẽ."

"Nếu thần khí hoặc vật nào đó được tạo nên từ trời đất, ta là người đầu tiên biết đến."

". . . . ." Làm sao bây giờ.

Mạc Ảnh Quân có chút ủ rũ, chẳng lẽ phải bỏ nhiệm vụ ẩn này, hộp thức ăn của hắn --------------

"Cũng có một trường hợp."

Sir buồn cười nhìn dáng vẻ của thanh niên, nói lên suy nghĩ của mình.

"Trường hợp gì ?"

"Thần khí sinh ra thần khí."

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, thần khí là đàn bà hả, lại còn biết sinh con nữa ?

"Không phải đàn bà."

Sir bất đắc dĩ nhìn hắn, Quân Quân nghĩ gì hắn đều đọc được, người này thật đơn giản lại có chút ngây thơ.

"Sao nó sinh được ?"

"Không phải nó sinh, mà là tinh hoa trong đất trời tạo nên thần khí, nhưng mà thần khí đó quá mạnh mẽ hoặc quá thừa nguyên lực nên đã thả nó ra xung quanh, nhiều năm tích tụ dẫn đến một thần khí mới được sinh ra. Chẳng qua thần khí mới này không mạnh như những thần khí do trời đất tạo ra, có thể coi chúng là đồ phụ trợ, ví dụ như đá hấp thụ linh khí hay đá ẩn thân vậy."

Mạc Ảnh Quân nghe vậy liền càng buồn bực, thần khí hắn còn chưa tìm được cái nào, nói gì đến thần khí phụ trợ.

Lơ đãng nhìn hai viên đá lưu ly trước mặt, Mạc Ảnh Quân cầm đến trước mặt Sir hỏi, "Cái này có phải thần khí phụ trợ không ?"

Sir nhìn hai viên đá tỏa ra ánh sáng mỹ lệ nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của Mạc Ảnh Quân, những ngón tay thanh mảnh khả ái, dưới ánh mắt trời tựa hồ trở nên trong suốt.

Nhìn vẻ mặt thèm khát chảy nước dãi của nam chủ, Mạc Ảnh Quân mờ mịt nhìn hai viên đá.

Chẳng lẽ đây là đồ ăn mới của Huyết tộc ?

Nhưng mà nhiệm vụ ẩn là khiến hắn đưa Lưu Ly lệ về chỗ của nó.

Làm sao bây giờ, hắn không nỡ để tiểu shota nhịn đói, nhưng mà còn nhiệm vụ của hắn thì sao.

Càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng Mạc Ảnh Quân thở dài.

"Ăn đi." Tay nâng lên đến sát miệng Sir.

Sir sửng sốt nhìn bàn tay trắng nõn nà trước mắt, ngơ ngác ngước mặt lên nhìn Mạc Ảnh Quân.

"Thật sự ?" Ta được ăn tay ngươi hả ?

"Um." Chỉ là hai viên đá thôi mà.

"Ngươi chắc chứ ?" Ánh mắt thèm nhỏ dãi.

"Chắc." Đành bỏ hộp thức ăn đi vậy.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Sir cười khẽ.

Nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay trước mặt, Sir từ từ cúi đầu xuống hôn một cái lên lòng bàn tay, tiếp đó liền vân vê những ngón tay thanh mảnh, đưa từng ngón tay vào trong miệng mút lấy, vẻ mặt si mê có chút bệnh trạng.

Mạc Ảnh Quân trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nam chủ đang làm gì ?

Chẳng lẽ trước mỗi bữa ăn đều phải liếm đĩa để khai vị ?