Tịch Thần vừa nghe tiếng còi gấp rút từ đằng sau truyền đến, vội vàng rụt người vào trong ô tô, khẽ thở phào một hơi.
Chiếc xe đằng sau nhanh chóng lao vút qua, có thể nghe thấy được vài tiếng chửi vọng lại.
Tịch Thần nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, bóng dáng quen thuộc kia đã biến mất.
Từ khi nào hắn lại hấp tấp như vậy ?
Mà bóng dáng quen thuộc phía bên kia đường là ai, thế nhưng khiến hắn quên mất mình đang ở giữa đường, chỉ muốn ngay lập tức lao sang đó.
Lao sang đó? Sang đó rồi làm gì nữa, không biết được, chỉ đơn giản là muốn ở bên cạnh người đó.
Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc còn ở bệnh viện, trợ lý của hắn cùng mấy cô dì chú bác tranh nhau nói, hắn chỉ nhớ là mình bị xe tông rồi vào bệnh viện, thế nhưng lại thêm vụ bắt cóc nữa ?
Bắt cóc lúc nào, ở đâu, tại sao lại bị bắt cóc ?
Trong đầu hắn không hề có một chút ký ức nào về việc bắt cóc này, xem ra cần phải nhanh chóng sai người đi điều tra mới được.
Tịch Thần nghĩ xong liền lấy điện thoại gọi trợ lý khiến người đi điều tra, bản thân quay về Tịch gia.
Nhận kết quả điều tra trong tay, Tịch Thần không nhịn được ngẩn người.
Đùa nhau à, đây là hiện thực chứ đâu phải truyện ngôn tình, thế nhưng lại còn tông xe xong bị mất trí nhớ, mất trí nhớ thì thôi lại còn bị người nhặt về nhà nuôi.
Vậy từ đó suy ra rằng, bóng người quen thuộc trong tâm trí nhưng hắn không hề quen thuộc kia là người đã mang hắn về nhà. Dù sao sống với nhau nhiều như vậy cũng sẽ quen thuộc thôi.
Tiếp tục giở trang thứ hai, một tấm ảnh đập vào mắt hắn.
Tóc ngắn màu đen, mi nhãn như phong, sống mũi cao thẳng, môi mỏng phân minh, gương mặt phi thường tuấn mỹ, nhưng tất cả đều không thể so sánh con ngươi đen thẫm như bầu trời đêm kia.
Thanh niên khẽ nghiêng đầu về hướng này, khí chất lười biếng nhưng không kém phần tao nhã.
Khuôn mặt Tịch Thần theo mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng đỏ bừng lên.
A, sao lại thế, người thanh niên này là ai ?
Hắn có thể cảm nhận được từng mạch đập tế bào trong cơ thể đều như đang sôi trào, âm thanh 'thình thịch' của trái tim vang lên trong căn phòng trống trải.
Tịch Thần run rẩy đưa tay che mặt, hắn bị bệnh rồi ?
Không, không quan trọng, không cần biết người này là ai, nếu đã làm tâm hắn xao động thì . . . . . . . .
--------------------
Về bên Mạc Ảnh Quân, thanh niên vô cùng tận hưởng gọi hơn mười phần bánh ngọt ăn ngon lành.
Mấy người nghe không sai đâu . . . . . . . ăn bánh ngọt đấy, tiểu công quân của ta thích ăn đồ ngọt o(≧▽≦)o
'Kí chủ, ăn nữa sâu răng đấy . . . .'
Hệ thống bất đắc dĩ kêu lên, bây giờ không phải nên tranh thủ làm nhiệm vụ sao, thảnh thơi ngồi đây ăn bánh ngọt là chuyện gì ?!
Mạc Ảnh Quân mặc kệ hắn, bỏ mảnh giấy đựng bánh ngọt trên tay xuống, tiếp tục tấn công miếng bánh ngọt vị táo đối diện. Thật ngon (//▽//)
Không thể khuyên được vị kí chủ cuồng đồ ngọt, hệ thống buồn rầu mở nhiệm vụ ra xem, không biết bao giờ nhiệm vụ mới hoàn thành được . . . . . .
'Aaaaaaaa -----'
Đang ăn ngon lành, Mạc Ảnh Quân bị âm thanh hét chói tai của hệ thống làm giật mình, miếng bánh hương trái cây ngon miệng vô cùng xấu số rơi 'bẹp' xuống đất.
Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng ngắc, âm u mở miệng, "Ngươi . . . ."
Không đợi Mạc Ảnh Quân nói tiếp, hệ thống trực tiếp mở bảng nhiệm vụ ra trước mặt hắn, 'Kí chủ, ngươi mau nhìn !'
Cố nén cảm xúc khó chịu muốn gϊếŧ người vào trong lòng, tầm mắt Mạc Ảnh Quân lướt qua tấm bảng trong suốt trước mặt.
Nhiệm vụ chính: Ngăn chặn nam chủ yêu nữ chủ (tiến độ 80%)
Nhiệm vụ chi nhánh: Bảo vệ công ty cùng gia đình (50%)
"Oh."
'Kí chủ, ngươi nghiêm túc cho ta !' Hệ thống trợn mắt khó thở nhìn tên kí chủ vô tâm vô phế.
Mạc Ảnh Quân mặc kệ hắn, tiếp tục cầm miếng bánh ngọt khác lên ăn, có chút khó hiểu nghĩ 'hắn đã làm gì đâu, sao tiến độ nhiệm vụ cao vậy?'
Bỗng nhiên một cô gái tiến đến gần, khẽ mở miệng, "Mạc Ảnh Quân ?"
Động tác đưa bánh vào miệng dừng lại một chút, tiếp đó liền nhanh chóng cho bánh vào, cuối cùng mới ngẩng lên quan sát người đối diện.
Nữ chủ ?
"Lan." Khẽ gật đầu.
Thiếu nữ mỉm cười dịu dàng, "Ta có thể ngồi đây không ?" Tầm mắt khẽ đảo qua mấy miếng bánh ngọt trên bàn.
"Um." Miệng ngậm bánh, Mạc Ảnh Quân phát ra âm tiết không rõ.
Lan hiểu ý mỉm cười ngồi xuống, "Mạc Ảnh Quân, chúng ta thật có duyên." Tay đưa ra muốn cầm miếng bánh ngọt đối diện.
Thế nhưng tay thiếu nữ còn chưa chạm đến đã bị một đôi tay khác giành trước.
Mạc Ảnh Quân nhìn nàng, thản nhiên mở miệng, "Của ta."
Lan sửng sốt, có chút lúng túng nhìn hắn.
Chỉ là miếng bánh ngọt thôi mà, nam thần thật là, nếu muốn nàng mua hẳn cho nam thần cả thùng bánh ngọt nha !
Bất quá cũng thu hút được sự chú ý của nam thần, Lan nhanh chóng nói, "Nam. . . Mạc Ảnh Quân, cuối tuần này trường ta có tổ chức dạ hội, anh đi cùng em được không ?" Ánh mắt mong đợi nhìn về phía Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn thiếu nữ, vừa mở miệng đã bị âm thanh khác cắt ngang.
"Không được !"