Nếu bây giờ có người nhìn ra sau, liền thấy một cục gạch đỏ au đang lơ lửng trên không trung, thỉnh thoảng nó còn lượn sang bên này, lát sau lại uốn éo bay sang kia.
Sự thật là, Mạc Ảnh Quân hết chuyển cục gạch từ tay này lại sang tay kia. Mỏi tay quá.
'Kí chủ, chúng ta còn 8 phút nữa' Ngươi đừng đứng đây uốn éo nữa -.-
Mạc Ảnh Quân không đáp lại, thật cẩn thận tiến đến đằng sau người cầm laptop, do dự một chút lại nhìn về phía người đang nằm ngủ, đập ai trước bây giờ ?
'Kí chủ, còn 7 phút nữa.'
Tay cầm cục gạch siết chặt lại, giơ lên cao rồi dùng sức đập thật mạnh xuống gáy nam nhân cầm laptop.
"A !"
Nam nhân hoảng sợ, lập tức đứng bật dậy muốn quay ra đằng sau xem thế nào liền bị Mạc Ảnh Quân hung hăng đập thêm phát nữa vào giữa mặt, đầu óc quay cuồng, cơ thể lảo đảo một chút rồi ngã 'ầm' xuống đất.
Đồng thời tiếng kêu của nam nhân cũng hấp dẫn tên nằm trên sofa tỉnh dậy.
Mạc Ảnh Quân nhanh chóng ném cục gạch trong tay về phía người vừa ngồi dậy.
Thế nhưng lại bị tên kia theo phản xạ tránh mất, cũng may cục gạch đập sượt qua gò má nam nhân gây đau nhức một hồi.
Nam nhân hoảng sợ đứng bật dậy, tầm mắt đảo về người nằm dưới đất liền chuyển về khắp căn phòng, chuyện gì đang xảy ra ?!
Hắn cố hết sức căng mắt ra đề phòng nhìn xung quanh, tay túm lấy cây gậy sắt nằm bên cạnh. Hắn chỉ là ngủ một giấc thôi mà ?!
Mạc Ảnh Quân cứng ngắc người đứng im một chỗ, thở cũng không dám thở mạnh. Hắn biết mà, cứu người rồi mình sẽ biết liên lụy, thật phiền phức.
'Kí chủ, tác dụng tàng hình còn 5 phút nữa.' Hệ thống lo lắng quan sát tình hình.
Nên làm gì bây giờ, còn năm phút nữa là hết tác dụng rồi, nhỡ kí chủ bị phát hiện thì sao, có khi nào bị bắt vào đồn cảnh sát không, hay là bị mang vào phòng thí nghiệm tra khảo. . . . .
Hệ thống nhăn nhó lên tiếng, 'Kí chủ, chúng ta ra ngoài đi, để nam chủ cho cảnh sát cứu.'
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, hắn cũng muốn thế lắm, nhưng đám người kia không biết bàn bạc đến bao giờ, không may khiến bọn bắt cóc phát hiện gì đó sẽ gây tổn hại đến nam chủ, hơn nữa nam chủ lại là người mang thân xác người lớn nhưng tâm trí trẻ con . . . . .
Haiz, lần sau phải cố hết sức tránh xa mấy tên rắc rối mới được, còn bây giờ thì . . . . liều thôi.
Như biết được suy nghĩ của kí chủ nhà hắn, hệ thống không tiếp tục nói về vấn đề rời khỏi nữa, 'Còn 4 phút.'
Ánh mắt Mạc Ảnh Quân nhìn về phía cục gạch đã bị đập vỡ tan trên đất, tiếp đó lại nhìn về cây gậy trong tay tên bắt cóc, sao lúc nãy hắn không thấy vậy, tên bắt cóc giấu ở đâu ?
'Kí chủ, nhanh lên.' Âm thanh hệ thống tràn đầy sự lo lắng.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mạc Ảnh Quân từ từ tiến đến gần tên bắt cóc.
Đúng lúc này, tên bắt cóc đột nhiên dùng sức vung gậy về phía trước, khí thế hung tàn kèm theo gió rít mà đến.
Mạc Ảnh Quân vội vàng cúi gập người xuống tránh né, tiếp đó dùng chân gạt chân tên bắt cóc khiến hắn mất thăng bằng ngã mạnh xuống, Mạc Ảnh Quân nhanh chóng đoạt lấy cây gậy rồi phang cho hắn một phát.
Xong việc, Mạc Ảnh Quân ngồi bệt sang bên cạnh thở dốc, lâu lắm rồi hắn mới có cơ hội vận động mạnh như vậy, thật là mệt chết người.
Về phần tên bắt cóc vừa bị Mạc Ảnh Quân đập hôn mê, trước lúc bị đập hắn cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua cộng với việc vừa xảy ra nên tâm sinh rối loạn vung gậy lung tung, ai ngờ đột nhiên bị đốn chân, gậy trong tay bay lên rồi đập mạnh xuống đầu hắn, tên bắt cóc hoảng loạn quá đà không nhịn được ngất xỉu. Vậy nên, Mạc Ảnh Quân của chúng ta gặp may rồi . . . . . . (bạn bắt cóc sợ ma)
Đúng lúc này, tác dụng của tàng hình cũng biến mất, cơ thể Mạc Ảnh Quân dần hiện rõ ra.
Mạc Ảnh Quân đứng dậy phủi phủi quần áo, thầm bĩu môi. Kĩ năng gì dùng được mỗi tẹo, mới 10' đã hết.
Bước đến trước giường thiếu niên bị trói, Mạc Ảnh Quân cúi người xuống cởi dây buộc ra, tiếp đó ra sức lay lay thiếu niên.
"A !"
Một giọng hét đột nhiên vang lên, Mạc Ảnh Quân bối rối nhìn về cửa, chết cha, quên mất còn một tên nữa !
------------------
Tịch gia
Mọi người vẫn còn đang ồn ào bàn luận nên dùng cách gì cứu đại thiếu gia, người bảo trực tiếp xông vào, người bảo đưa tiền cho chúng. . . .
Bộ đội đặc chủng bên ngoài đứng cũng vô cùng khó chịu, đám thế gia này thật phiền phức, cứu người không phải là chức trách của bọn họ sao, bây giờ còn ngồi đây giả vờ bàn tán nghĩ cách cứu đại thiếu gia ra, một đám nhân nghĩa đạo đức giả dối.
Thế nhưng bọn họ là do những người này mời về nên không thể tự ý di chuyển, đại thiếu gia Tịch gia thật tội nghiệp, mong là ngài có thể sống sót lâu thêm chút nữa.
Từ lúc bọn bắt cóc gửi tin về đã gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa bàn luận xong, chắc đợi khi có phương án được quyết định thì người đã tan xác nơi đâu rồi.
Mấy người ở đây thực chất cũng chỉ là thèm khát gia tài bạc triệu của Tịch gia thôi, có ai thật lòng quan tâm vị đại thiếu bị bắt cóc kia chứ.
Họ ước gì vị đại thiếu gia kia chết càng nhanh càng tốt, như vậy họ có thể nhanh chóng cuỗm tiền chạy lấy người rồi.
--------------------------------
"Quân Quân ?" Tịch Thần lắc lắc đầu, cảm giác choáng váng vẫn còn.
Mạc Ảnh Quân không nói gì, nhìn chằm chằm tên bắt cóc đang đứng ngoài cửa, lòng bàn tay ra chút mồ hôi.
Biết thế lúc trước hắn tu luyện nhiều một chút, không đến mức biết mấy thứ vớ vẩn như tàng hình, thu đồ hay xuyên tường gì gì đó.
Tên bắt cóc hoảng sợ nhìn người trong phòng, hai vị đại ca của hắn có vẻ bị người này đánh ngã, vị thiếu gia kia vừa bị cứu tỉnh, chẳng lẽ Tịch gia mời được cao nhân ra tay ?!
"Ngươi . . . . ngươi là ai ?!" Tên bắt cóc hét ầm lên ra vẻ hung dữ, bất quá vừa mở miệng liền ngắc ngứ.
Mạc Ảnh Quân im lặng theo dõi tên bắt cóc, trong đầu liên tục chuyển hoán các cách thoát khỏi đây.
"Quân Quân, chuyện gì vậy ?"
Thiếu niên bò khỏi giường, tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng hơn chút, bối rối đưa tay bám chặt góc áo Mạc Ảnh Quân.
Tên bắt cóc không dám bước vào, có chút run rẩy lùi ra sau một chút.
Tịch Thần chuyển mắt ra ngoài cửa, lập tức tiến lên vài bước hét to, "Là ngươi, là ngươi bắt cóc ta !"
"A a a, đừng qua đây !"
Tên bắt cóc hoảng loạn rút một khẩu súng đen tuyền ra khỏi thắt lưng ngắm về phía hai người bắn lung tung.
Con ngươi Mạc Ảnh Quân co rụt lại, lập tức niệm chú bắn một tia tinh thần lực về phía đầu tên bắt cóc khiến hắn hôn mê.
Dùng niệm lực đưa tinh thần vào đầu người khác vô cùng tốn sức, nếu không phải vạn bất đắc dĩ Mạc Ảnh Quân mới không làm vậy.
Thế nhưng một viên đạn lại lạc hướng bay đến . . . . . . . .