Sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, Gia Huy tan ca trở về nhà.
Căn nhà vẫn như 8 năm trước không có gì thay đổi, có thay đổi chăng chính là lúc căn nhà có Gia Hân coi sóc sẽ luôn sáng đèn chờ Gia Huy tan làm, sẽ có những bữa cơm do chính tay cô làm, sự ấm áp của một gia đình nhỏ, đặc biệt là có cô.
Còn hiện tại thứ gì cũng chẳng có, chỉ là một căn nhà tối đen với bầu không khí lạnh lẽo.
Gia Huy mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, dường như hôm nay anh tan làm sớm hơn mọi ngày, nhưng tâm trạng lại lặng lề hơn bình thường.
Đúng vậy, hôm nay là một ngày có thể nói là đặc biệt với Gia Huy.
Hôm nay chính là ngày Gia Hân rời đi rồi mất tích.
Anh luôn tin rằng cô vẫn còn sống.
Nhưng tại sao vẫn chẳng thể tìm ra, phải chăng là cô cố tình trốn tránh anh? Càng nghĩ anh lại càng trách bản thân mình nhiều hơn.
Con người anh lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm túc, sự yên tĩnh nơi anh khiến cho những người tiếp xúc cảm thấy áp bức, anh ít nói, cũng không hay biểu lộ cảm xúc.
Từ sau khi Gia Hân biến mất, Gia Huy lại càng trầm mặc hơn, anh suốt ngày chỉ lao đầu vào công việc và tìm kiếm tung tích của cô.
Anh nãy giờ gục đầu suy nghĩ gì đó cuối cùng cũng ngửng mặt lên trần nhà.
Trong tay cầm tấm ảnh giơ lên nhìn ngắm một hồi lâu.
Trong ảnh là một cô gái mặc chiếc váy màu xanh ngọc dài tới bắp chân, tóc xõa ngang vai đang nhìn ngắm bình minh ở biển.
Vẻ xinh đẹp, diễm lệ cùng ánh bình minh hắt lên người cô gái khiến cho tấm ảnh càng lung linh sinh động.
Cô gái đó không ai khác chính là Gia Hân.
Tấm ảnh này là anh chụp nén cô lúc hai người đi chơi ở biển.
Chỉ có điều không ngờ đến hiện tại anh chỉ có mỗi tấm ảnh là còn mang hình ảnh người con gái anh hằng mong nhớ.
Cô ra đi mang tất cả đi ngay cả trái tim của anh, cô cũng mang đi mất.
Bỗng chốc trên gương mặt lạnh băng của Gia Huy xuất hiện một nụ cười, nhìn cô gái trong ảnh cười hạnh phúc thế, anh cũng muốn cười cùng cô, tiếc là ảnh còn nhưng người đã đi mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng nổi lên cảm giác đau lòng, nhức nhối ở trái tim.
Nụ cười bỗng chốc trở lên méo mó.
Từ khóe mắt anh chảy ra một giọt nước mắt.Thật không ngờ môt người cao tại thượng như Gia Huy hiện giờ lại đang khóc.
Tuy không kêu la thống khổ như người ta nhưng vẻ mặt của anh vừa bất lực lại vừa đau khổ tột cùng.
Trên khuôn mặt tuấn mĩ có hai dòng nước mắt chảy ra.
Một người chưa bao giờ vì khó khăn mà chùn bước hay gục ngã.
Thế mà giờ vì một cô gái mà lại khóc trông thật yếu đuối, thảm hại.
Vừa nhìn tấm hình anh vừa lẩm bẩm với chính mình:
- Chừng nào em mới trở về thế, anh nhớ em lắm.
Vợ ơi về với anh đi, anh biết lỗi rồi, là anh không tốt, anh xin lỗi.
- Đều tại anh cả, anh không nên làm tổn thương em, là anh đáng giận, anh xin lỗi....xin lỗi..Gia Hân.
Gia Huy cứ thế vừa khóc vừa lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mấy câu đó, trong chẳng khác gì một kẻ bị tâm thần cả, còn đâu hình ảnh một chủ tịch cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình.
Nếu như là lúc trước anh sẽ tìm đến rượu giải sầu, nhưng từ sau khi cô đi anh không uống rượu để say bí tỉ nữa, cô không thích anh uống nhiều rượu, không thích anh say.
Vậy anh sẽ không uống nữa, anh sợ nếu lúc cô trở về thấy anh say, Gia Hân không hài lòng sẽ lại bỏ đi.
Anh sợ cô sẽ rời xa anh.
Thế nhưng dù không uống rượu thì cô vẫn chưa quay về, vẫn là Gia Huy đau khổ không có cách nào giảm bớt.
Nhưng đây là những gì gì Gia Huy đáng phải chịu cho những việc làm ngu xuẩn của mình lúc trước.
- ---------------
Tây Ban Nha
Trên một ngọn đồi nhỏ cách xa trung tâm thành phố.
Một người phụ nữ trung niên ngoài 50 đứng trước một bia mộ, khuôn mặt của bà ấy man mác đượm buồn, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười hiền hậu nhìn về phía bia mộ đó.Trên bia mộ khắc: " Trần Gia Hân, mất 1998, hưởng dương 28 tuổi".
Bà cụ từ tốn lên tiếng:
- Gia Hân à, hôm nay ta đưa hai đứa nhỏ tới thăm con.
An Phong và An Hạ đều rất ngoan, con cứ yên tâm.
- Cũng có một chuyện quan trọng muốn nói với con.
Vài bữa trước ông Minh, ông nội của tụi nhỏ bị đột quỵ nhập viện, không biết ra sao.
Ba và mẹ muốn đưa hai đứa nhỏ về gặp ông bà nội của nó.
Gia Huy và họ có lẽ đã đến lúc cần biết đến sự tồn tại của hai đứa bé.
- Tuần sau ba mẹ sẽ đưa An Phong và An Hạ về nước.
Vừa dứt lời thì phía sau người phụ nữ xuất hiện thêm một người đàn ông và hai đứa bé một trai một gái khoảng chừng 7 tuổi.
Cô bé An Hạ nhanh nhảu đến trước bia một cất giọng non nớt:
- Mẹ, An Hạ tới thăm mẹ, à con còn đem món bánh mà mẹ thích nhất đến nữa.
Vừa nói cô bé vừa đặt đĩa bánh trứng sữa xuống.
Cậu bé bên cạnh cũng tiến đến cất giọng:
- Mẹ, An Phong đến rồi.
Đứng một hồi lâu, cũng đã đến xế chiều phải về.
Ông Thành lên tiếng:
- Gia Hân, con yên tâm, ba mẹ sẽ chăm sóc hai đứa nhóc thật tốt.
Nói trước bia mộ rồi ông lại quay qua hai đứa bé nói:
- Hai đứa tạm biệt mẹ đi, lần này chúng ta về nước, có thể sẽ rất lâu mới có thể đến thăm mẹ chúng con.
Không khí bỗng chốc chùn xuống, An Hạ là người lên tiếng trước nhưng đã không còn sự hứng khởi như lúc ban đầu, đôi mắt lúc này đã rưng rưng nước mắt, cô bé cũng không biết vì sao mình lại có cảm xúc này.
Không phải chỉ là một chuyến du lịch thôi mà.
Cô bé thì nghĩ thế nhưng thực tế có phải vậy không? Dù An Hạ chỉ nghĩ đơn giản là du lịch như cô bé vẫn buồn.
Vì từ lúc sinh ra tới giờ cô bé chưa đi xa bao giờ, hơn nữa tuần nào ông bà ngoại cũng sẽ đưa hai anh em đi thăm mẹ.
Thế nên nghe chuyến đi này ông nói có thể sẽ rất lâu thì cô bé lại buồn, tuy cô bé không có nhiều kí ức về mẹ lắm nhưng tình cảm dành cho mẹ là không nhỏ, nếu lâu không được thăm mẹ vậy thì sẽ rất buồn, rất nhớ mẹ.
An Hạ nghẹn ngào nói:
- Mẹ, An Hạ phải đi rồi.
Nhưng con sẽ sớm quay lại thăm mẹ.
Nói rồi không nhịn được mà cô bé khóc nấc lên.
An Phong là anh trai thấy vậy thì ôm cô bé dỗ dành, cậu bé cũng quay vào bia mộ nói:
- Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt em gái.
Trời chập tối, cả bốn người lớn nhỏ trở lại căn nhà ở khu ngoại ô thủ đô.
Do đi đường xa, hơn nữa An Hạ vì khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi.
Tới nhà ông ngoại phải bế cô bé vào.
Sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ, ông bà lại ngồi nói chuyện với nhau.
Bà lên tiếng trước:
- Liệu về như vậy có đúng không?
Ông Thành hiểu nỗi lo của vợ mình liền an ủi:
- Đúng hay không, không quan trọng nữa, tương lai không thể đoán trước điều gì.
Chúng ta có đủ khả năng lo cho hai đứa nhỏ đầy đủ lớn khôn.
Nhưng tình thương của chúng ta lớn thế nào cũng không đủ với bọn trẻ.
An Phong và An Hạ đã thiệt thòi khi mất mẹ nhưng chúng vẫn còn ba là Gia Huy, còn cả ông bà nội của hai đứa nhỏ họ cũng rất mong cháu.
- Nếu chúng cứ giấu giếm mãi cũng quá ích kỉ.
Hơn nữa Gia Hân ở trên trời cũng sẽ hiểu, lúc con bé mất nó cũng đâu có oán giận gì Gia Huy.
Bởi thế hai đứa nhỏ cũng là máu mủ ruột thịt của Gia Huy, nó nên được biệt sự tồn tại của con mình.
Bà Tuyết cũng chẳng nói gì thêm bởi những gì chồng bà nói đều có lý, có lẽ là bà đã quá lo lắng rồi.
Hai ông bà ngồi trầm ngâm một hồi rồi cũng trở về phòng ngủ.
Trong khe cửa bỗng lấp ló một dâng người nhỏ bé đứng đấy suốt từ nãy tới giờ, cũng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai ông bà.
Không ai khác chính là An Phong.
An Phong cùng Diệp Hạ tuy là anh em sinh đôi nhưng hai đứa lại khác xa nhau.
Bằng tuổi nhưng An Phong lại chững hơn rất nhiều, nhưng không phải do An Hạ trẻ con hay do An Phong là con trai nên thế.
Mà so với mấy đứa trẻ khác thằng bé trưởng thành hơn nhiều.
An Phong hiểu hết những gì ông bà nói, không giống như An Hạ nghĩ chuyến đi lần này chỉ là du lịch hay thăm quan, cô bé quá ngây thơ.
An Phong thì khác cậu biết chuyến này là ông bà muốn đưa cậu bé và em gái đi tìm ba ruột.
Đối với người ba này An Phong cũng không quan tâm lắm bởi tính cách trước nay của cậu luôn lạnh lùng, ít nói, có thể nói là giống hệt Gia Huy.
An Phong biết mình thừa kế tính cách lạnh lùng này là của ai, cậu bé rất thông minh, từ nhỏ dã biết quan sát rất tinh tế.
Tuy lúc Gia Hân mất, An Phong mới 2 tuổi nhưng cậu bé vẫn nhớ được mẹ thế nào, thêm vào những lời kể từ ông bà ngoại thì cậu bé biết, mẹ mình tính cách hiền dịu, vui tươi năng động giống hệt An Hạ.
Vậy thì từ đâu lại chui ra một người tính cách lạnh lùng như cậu bé.
Chỉ có thể là được thừa hưởng từ người ba mà mình không biết đến này.
Tuy lạnh lùng ít nói nhưng An Phong lại sống rất tình cảm, hiện tại người quan trọng nhất đối với cậu bé là em gái và ông bà ngoại, còn người ba kia phải để gặp mặt rồi xem xét đã.
An Phong lại lẳng lặng trở về phòng.
Hai đứa nhỏ ở cùng một phòng.
An Phong tiến đến chiếc giường màu hồng nơi có cô bé An Hạ ngủ.
Cậu bé nhìn ngắm em gái một lát sau đó tiến tới kéo chăn lên dáp lại cho em gái.
Trước khi về giường của mình An Phong còn khẽ nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán An Hạ, nói thì thầm: "ngủ ngon".
Xong xuôi mọi chuyện An Phong mới trở lại chiếc giường màu xanh ở bên cạnh đi ngủ.
Trông cậu bé coi em gái cứ như bảo bối thế này, sau này anh chàng nào mà muốn lấy An Hạ chắc phải hấp hối khi qua cửa của người anh trai An Phong này quá..