100 Ngày Sau Quyết Định Ly Hôn

Chương 67: 67: An Toàn





Hắn tên bắt cóc vẻ mặt hung tợn gằn lên lao đến chỗ Hoàng Nam và Gia Hân.

Trong tay tên đại ca không biết từ lúc nào đã có con dao sắc nhọn, Gia Hân thấy vậy thì hốt hoảng.

Hoàng Nam do bị thương nặng vẫn đang được Gia Hân dìu chạy đi.

Anh cũng lo lắng, hốt hoảng gỡ tay Gia Hân bắt cô chay đi.

Nhưng Gia Hân nhất quyết không chịu, cô vẫn nhất quyết dìu anh chạy đi.

Nhưng sức của Gia Hân và Hoàng Nam bị thương thì không thể bằng hai tên kia.
Hai bọn chúng đuổi kịp, tên đàn em túm lấy Gia Hân, còn tên đại ca thì nhào tới định đâm Hoàng Nam nhưng may sao anh lại né kịp.

Gia Hân bên này cũng bị tên kia tát cho mấy còn, cô chống cự, thừa dịp hắn không chú ý, cô đá ngay vào hạ bộ của hắn một cái thật mạnh.

Hắn ta đau đớn lăn ra đất vừa ôm lấy chỗ đó, lăn lộn đau đớn, vừa gằn lên chửi:
- Con đàn bà chết tiệt này, tao phải giết mày.
Lần này có vẻ còn đau không thể chịu được, hắn ta không hề đứng dậy được.

Gia Hân cũng không màng tới tên kia chửi mắng mà quay sang nhìn Hoàng Nam đang đấu với tên còn lại.

Lúc này trên cánh tay của Hoàng Nam đang chảy máu, có lẽ là bị tên đại ca chém trúng.

Gia Hân chạy đến cầm cục đá gần đó, tiến đến định đập vào hắn ta.

Thế nhưng khi vừa đến gần, hắn ta như cảm nhận được hành động của cô, hân liền quay lại tức giận, đá vào cô một cái bị hụt nhưng cũng khiến cho Gia Hân lảo đảo suýt ngã xuống.
Hoàng Nam hiện tại nhìn hết sức thê thảm, khắp người đều là vết thương, đặt biệt chỗ cánh tay còn không ngừng chảy máu.

Thấy Gia Hân đang bị tên đại ca nhắm tới, anh liền không màng đau đớn chạy đến ôm Gia Hân vào lòng, bảo vệ cô.

Tên đại ca cười phá lên, giọng hung tợn:
- Tao không biết sao mày đến được đây.

Nhưng người tao cần là con kia, nếu mày muốn chết thay nó, vậy tao sẽ thành toàn cho mày.

Nói xong hắn giơ con dao lên, lao về hướng cô và Hoàng Nam.

Gia Hân trợn mắt nhìn sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy ra.

Hốt hoảng đẩy Hoàng Nam đang che chắn cho mình.

Thế nhưng anh ôm cô rất chặt, Gia Hân khóc nói lớn:
- Anh Nam không được, anh mau tránh ra, tránh ra.
Hoàng Nam vẫn bình thản, nhưng giọng hơi thều thào vì mệt:
- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Bỗng có tiếng súng vang lên.

Tên đại ca la lên đau đớn, ngã khụy xuống.

Sau đó là một tốp người xông đến trói hai tên đó lại.

Là cảnh sát và nhóm người của Gia Huy vừa đến.

Chỉ một chút nữa thôi, nếu hắn ta không bị bắn thì Hoàng Nam đã phải bị đâm một nhát rồi.

Hoàng Nam khi nghe thấy có người đến thì anh cũng nở một nụ cười, rồi vì mệt quá mà ngất lịm đi.
Gia Hân vừa vui khi thấy có người đến cứu, nhưng vừa lúc đó người nãy giờ đang ôm cô cô dần dần thả lỏng và trượt xuống, Hoàng Nam ngất đi khiến cho Gia Hân vô cùng hoảng sợ, cô đỡ lấy anh đang trượt xuống đất, để anh dựa vào người mình, vừa khóc vừa ôm lấy mặt Hoàng Nam gọi:
- Anh Nam..hức...hức..anh Nam mau tỉnh lại...!Đừng làm em sợ.
Công an cũng nhanh chóng đến giúp đỡ Gia Hân, đưa Hoàng Nam đi đến bệnh viện.

Gia Huy cũng đến cùng lúc với công an, anh cũng lo lắng chạy nhanh vào, vừa vào thấy Gia Hân đang ôm lấy Hoàng Nam khoca nức nở, trên người đầy những vết thương.

Gia Huy hết sức đau lòng, anh liền chạy đến chỗ cô.

Thế nhưng thấy Gia Hân khóc vì Hoàng Nam thảm thương như thế, trong lòng anh lại có chút khó chịu.

Tuy nhiên anh lại vừa ghen tỵ vừa hết lòng cảm ơn Hoàng Nam.
Lúc xông vào anh chứng kiến tên bắt cóc đang cầm dao lao về phía Gia Hân, anh hốt hoảng vô cùng, nhưng nhìn thấy Hoàng Nam đang ôm lấy Gia Hân bảo vệ cô.

Gia Huy vơi đi một chút lo lắng.


Cũng may cảnh sát phản ứng nhanh kịp thời bắn tên kia, nên không ai bị thương.

Nhưng anh lại bất động khi chứng kiến cảnh Gia Hân ôm lấy Hoàng Nam vừa khóc vừa gọi hết sức thảm thương.
Lúc này, cảnh sát vừa đưa Hoàng Nam đi, Gia Hân cũng khóc chạy theo, Gia Huy cũng bừng tỉnh, nhanh chóng chạy đến dìu cô.

Gia Hân vì mệt mà cũng ngất ngay sau đó.

Cũng may anh kịp thời đỡ lấy cô, Gia Huy lo lắng cũng mau chóng bế cô đưa đến bệnh viện.
Tại bệnh viện
Hoàng Nam được đẩy vào phòng cấp cứu, còn Gia Hân chỉ bị thương ngoài da và mệt mỏi quá độ nên đã đc đưa đến phòng bệnh bình thường.

Hiện tại, mọi người từ gia đình của Gia Huy đến ba mẹ của Gia Hân đều có mặt ở bệnh viện.

Gia Huy vẫn lo lắng ngồi bên cạnh giường của cô.
Một lúc sau, Gia Hân tỉnh lại.

Mở mắt ra, xung quanh là người thân, có mẹ cô, mẹ chồng và chồng.

Gia Hân khó nhọc ngồi dậy, cô sực nhớ đến Hoàng Nam liền hốt hoảng hỏi:
- Hoàng Nam, anh ấy không sao chứ?
Gia Huy đang vui vẻ khi thấy cô tỉnh lại, nhưng câu đầu tiên Gia Hân lại hỏi về Hoàng Nam.

Gia Huy có chút hụt hững, nhưng cũng đúng Hoàng Nam vì cứu cô mới thê thảm như thế nên cô lo lắng cho cậu ta cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều vấn đề nằm ở anh thôi.

Nhưng anh cũng không giám giấu cô, cũng không có quyền giấu, Gia Huy liền nói tình hình hiện tại:
- Hoàng Nam vẫn còn cấp cứu.
Gia Hân vừa nghe Hoàng Nam vẫn còn cấp cứu, vậy có nghĩa là anh ấy vẫn còn nguy hiểm.

Liền không nghĩ đến bản thân đang yếu ớt mà vội vàng bước xuống.


Gia Huy thấy vậy lo lắng chạy đến đỡ lấy cô, anh hốt hoảng lên tiếng:
- Em đi đâu vậy?
- Em...em đến chỗ anh Nam.
- Không được, em còn yếu lắm, cậu ta sẽ không sao đâu em đừng lo.
Gia Hân mắt bắt đầu rungq rưng nhất quyết xuống giường rồi nói:
- Không được, em phải đi.
Gia Huy bất lực nhìn cô, ánh mắt đau lòng nhìn Gia Hân, cất giọng trầm ấm:
- Được, vậy để anh đưa em đi.

Đừng khóc.
Gia Huy vừa nói vừa lau nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống giường rời phòng.

Trong phòng, mẹ anh cùng mẹ cô nhìn hai người dìu nhau đi, rồi lại quay qua nhìn nhau lắc đầu.
Trước cửa phòng cấp cứu
Ông Thành ba cô, ông Minh ba anh, Lyly và một người đàn ông trẻ tuổi là thư kí của Hoàng Nam.

Ông Thành vừa thấy Gia Huy dìu Gia Hân đến liền tiến lên đỡ lấy một bên cô đưa cô đến ghế đợi.

Còn cô vừa gặp ông liền hỏi:
- Anh Nam có sao không ba.
- Ta cũng không biết.

Nhưng con khỏe chưa mà đã đến đây.
Ông Thành vừa dứt lời thì ông Minh cũng lên tiếng:
- Đúng thế sao con không ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho khỏe hơn đã.
Gia Hân lắc đầu cười khổ đáp:
- Con không sao.
Nhìn Gia Hân như thế mọi người đều hiểu, nghe tin người vì cứu mình vẫn còn đang cấp cứu thì sao có thể nghỉ ngơi được, hơn hết Gia Hân còn là người sống cực kì tình cảm.

Đối với người có ơn với cô nhất quyết cô sẽ không quên, ở điểm này quả thật cô rất giống với Gia Huy, anh cũng vì mang ơn với Bảo Vy mà mãi cũng chẳng thể dứt ra khỏi cô ta.

Thế nhưng làm việc gì cũng phải có lý trí một chút.
Một lúc sau, cửa cấp cứu mở ra, một người Bác sĩ và một cô y tá nữ bước ra có vẻ gấp gáp nói:
- Ai là người nhà của bệnh nhân Võ Hoàng Nam.
Nghe thấy tiếng bác sĩ mọi người đều quay mắt lại nhìn, Gia Hân vội chạy đến:
- Tôi là người nhà của bệnh nhân, anh ấy có sao không bác sĩ?
Bác sĩ cẩn trọng nhìn cô đáp:
- Hiện tại chúng tôi cần phẫu thuật gấp loại bỏ một phần lá lách bị tổn thương của bệnh nhân.

Chúng tôi cần người nhà kí vào giấy đồng ý này.


Nhưng có một điều quan trọng hơn nữa là hiện tại bệnh viện thiếu máu dự trữ thuộc nhóm máu của bệnh nhân Hoàng Nam, người thân có ai thuộc nhóm máu O, có thể theo y tá đi xét nghiệm để hiến máu cho bệnh nhân.
Nói xong bác sĩ đưa cho Gia Hân phiếu đồng ý rồi trở lại phòng cấp cứu.

Cô lúc này càng lo hơn, bác sĩ nói Hoàng Nam đang gặp nguy hiểm, còn thiếu máu, Gia Hân suy sụp nước mắt từ khóe mặt lại chảy ra, bàn tay cầm phiếu đồng ý của cô bỗng chốc run rẩy.

Gia Huy nhìn Gia Hân như vậy thì hết sức đau lòng, không khí im lặng bỗng lại có tiếng nói vang lên lần nữa, là của anh:
- Tôi nhóm máu O.
Nghe giọng nói của Gia Huy cất lên mọi người đều quay qua nhìn anh, cả Gia Hân cũng quay qua nhìn anh.

Gia Huy quay qua nhìn cô lấy tay lau đi nước mắt trên mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói:
- Em yên tâm đi, cậu ta sẽ không sao đâu.
Nói rồi anh theo y tá rời đi.

Gia Hân nhìn theo bóng lưng của anh đến khi anh và y tá rẽ vào một hành lang khác cô mới dời mắt lại trước cửa phòng cấp cứu.

Còn ông Thành không biết nãy giờ làm gì, bây giờ tiến tơi chỗ Gia Hân nói:
- Con kí vào giấy đồng ý phẫu thuật đi.

Ba vừa gọi cho ba mẹ Hoàng Nam, hai người họ đang ở sân bay, không về kịp.

Ba cũng nói sơ về tình hình Hoàng Nam cho hai người họ nghe, họ kêu con thay mặt họ kí tên đồng ý phẫu thuật.
Thì ra ngay khi nghe bác sĩ nói cần người thân kí tên để xác nhận phẫu thuật thì ông Thành liền đi điện thoại cho ba mẹ Hoàng Nam, bởi họ mới là người có quyền quyết định chuyện này.

Dù gia đình ông có thân với Hoàng Nam đến mấy thì vẫn không phải người thân ruột thịt, cũng không có quyền kí tên vào tờ giấy đó.

Thế nên phải hỏi ý kiến ba mẹ Hoàng Nam trước, họ là người biết phân biệt nặng nhẹ, nếu đợi họ về mới quyết định quá trễ.
Nên ông Thành đã đề nghị để Gia Han kí thay, vì sao chọn Gia Hân thì do chuyện cô chính là người thân với Hoàng Nam nhất, hơn nữa Hoàng Nam cũng vì Gia Hân mới rơi vào tình cảnh này.

Cũng may ba mẹ Hoàng Nam cũng đồng ý, họ biết đợi họ đến nơi là không kịp, Hoàng Nam cần phẫu thuật ngay bây giờ.

Thế là Gia Hân kí vào tờ giấy, máu của Gia Huy cũng hợp lệ để hiến cho Hoàng Nam.

Cuộc phẫu thuật được tiến hành.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng bác sĩ cũng đẩy giường Hoàng Nam ra, nói cuộc phẫu thuật thành công.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõng, Gia Hân cũng thở ra một hơi, bớt đi một phần lo lắng.

Nếu Hoàng Nam xảy ra chuyện gì chắc cô không thể tha thứ cho chính mình mất..