Hôm nay chính là ngày công ty mở cuộc họp để xem xét bản thiết kế của Gia Hân và Bảo Vy nhằm chọn ra nhà thiết kế chính cho bộ sưu tập lần này, nên hôm nay Gia Hân đi làm khá sớm để chuẩn bị, còn Gia Huy thì cũng đi làm sớm hình như là có cuộc họp gì đó quan trọng, sau khi nghe điện thoại xong thì cũng đi luôn, thế nên hôm nay cô tự lái xe đi làm.
Nhưng cô đâu biết được rằng, thật ra cuộc gọi lúc nãy anh nghe máy đâu phải liên quan đến công việc mà là của cô ta, Bảo Vy gọi cho anh đến đưa đi làm vì nói là bản thân vừa bị té đau chân không tự đi được, anh nghe thấy thế thì lo lắng chạy đến nhà cô ta ngay.
Sau khi anh đưa cô ta đến bệnh viện xong thì đưa đến chỗ làm, hai người họ cứ hệt như một cặp vậy, khi anh chở Bảo Vy đến nơi làm việc, anh cũng hơi bất ngờ, Bảo Vy lại làm cùng công ty với Gia Hân.
Do anh không tiện cùng cô ta đi vào nên sau khi thả cô ta ở trước công ty thì cũng rời đi ngay.
Nhưng đã có người thấy được cảnh này, không ai khác đó là Quỳnh Lam.
Do Gia Hân đi sớm lên đã có mặt sẵn ở trong phòng làm việc đang soạn lại mấy bản thiết kế, Quỳnh Lam vừa vào đã kéo cô lại nói:
- Ủa em lên đây nhanh vậy.
- Chị vừa thấy chồng em ở dưới.
Cô nghe thế thì nhìn Quỳnh Lam ngạc nhiên đáp lại:
- Sao có thể, nay em lái xe tới mà.
- Rõ ràng là chồng em, à con nhỏ Vy mới vào làm cũng bước xuống từ xe đó, chị còn tưởng em cũng đi với chồng.
Thấy chị nói thế cô cũng đã hiểu ra một phần, thấy cô không nói gì mà vẻ mặt lại buồn đi.
Quỳnh Lam thấy chuyện này có vấn đề, nhưng cũng không hỏi gì thêm, đây là chuyện riêng của Gia Hân.
Quỳnh Lam cũng cười xòa hùa theo cô nói:
- Ừ chắc chị nhìn lộn.
- Dạ.
Trong lòng Gia Hân bắt đầu suy nghĩ, hai người họ quay lại rồi sao.
Hơn nữa thì ra anh đi sớm là để đưa cô ta đi làm, chứ chắc chẳng có cuộc họp khẩn cấp nào cả.
Cô chua xót trong lòng, nhưng cũng mau chóng lấy lại tinh thần vì lúc nữa còn phải họp.
Đến giờ họp, mọi người đã đến đầy đủ, anh Phú giám đốc bắt đầu nói, rồi sau đó là phần thuyết trình về các thiết kế của cô và của Vy, sau khi thuyết trình xong thì mọi người cùng đánh giá và bỏ phiếu, kết quả số phiếu của cả hai là bằng nhau, nên anh Phú quyết định sẽ đưa cho nhà đầu tư xem thử để họ quyết định.
Mọi người đều đồng ý với ý kiến trên, thế là cuộc họp kết thúc, mọi người tiếp tục về chỗ làm việc của mình.
Tuy là chưa có quyết định chính thức nhưng lần này Gia Hân vẫn rất tự tin mình sẽ thắng.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, cô cùng Lam đi ăn, đang ăn thì Bảo Vy từ đâu bước tới nói muốn ngồi cùng, Gia Hân cũng đồng ý vì dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, đang ăn thì cô ta lên tiếng:
- Bản thiết kế của cô cũng khá tốt.
Gia Hân cũng lịch sự, lên tiếng đáp lại:
- Cám ơn, của cô cũng rất tốt.
- Nhưng chắc lần này cô phải thất vọng rồi, tôi nhất định sẽ có được chiến thắng lần này và....cả anh ấy nữa.
Cô ta nói xong thì cũng đứng dậy rồi rời đi.
Còn cô thì vẫn còn đang bất ngờ, cô ta bình thường rất dịu dàng và hòa đồng nhưng thật ra đây mới chính là cô ta, Quỳnh Lam ngồi kế bên cô đã tức đến mức muốn đánh người rồi, chị ấy lên tiếng:
- Con nhỏ đó kiêu ngạo nhỉ, muốn bị đánh hay gì, nó mà không đi nhanh là chị hất ly cà phê này vào người nó rồi.
Cô cười cười với chị ấy rồi nói:
- Mặc kệ cô ta đi chị.
Ăn trưa xong, cô tiếp tục làm việc rồi cũng tới giờ tan làm, cô lái xe về nhà.
Còn bên anh lúc này, vừa lúc anh định tan làm thì có cuộc gọi tới, là của Bảo Vy, cô ta hẹn với anh ra ngoài nói chuyện, thế là anh cũng nhanh chóng lái xe đến công ty đón cô ta, hai người cùng đến một nhà hàng, hai người vừa ăn tối vừa nói chuyện.
- Gần đây anh mới đầu tư vào công ty em đúng không?
- Đúng vậy, có gì à.
Tuy anh cũng thắc mắc tại sao cô ấy lại biết nhưng cũng không nghi ngờ gì nhiều.
- Tại kì này công ty em định ra bộ trang sức với chủ đề tình yêu vĩnh cửu, em đã bỏ ra rất nhiều công sức với bộ sưu tập này, nhưng trong công ty của em còn một nhà thiết kế nữa, thiết kế cũng rất được muốn cạnh tranh cùng em.
- Nhưng hình như chị ấy và giám đốc rất thân thiết, em chỉ sợ bản thiết kế của mình không được xem xét công bằng.
- Anh hiểu rồi, anh sẽ giúp em.
Gia Huy cùng cô ta ăn tối xong, anh chở cô ta về rồi cũng về nhà.
Anh không biết được rằng người cô ta nói đến lúc nãy chính là vợ anh, anh cũng không biết rằng vợ của anh và cô ta là đồng nghiệp, đã vậy còn đang cạnh tranh nhau.
Còn anh chỉ mới nghe một phía, đã đồng ý giúp cô ta, cô ta sợ không công bằng nhưng chính mình lại đi nhờ sự giúp đỡ của anh, rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt thòi đây.
Lúc này đợi mãi không thấy anh về, cô lại càng nghĩ về điều cô ta nói với cô lúc trưa và chuyện lúc sáng Quỳnh Lam nói, cô cũng chẳng buồn ăn nữa mà đi lên phòng làm việc, bây giờ chỉ có công việc mới giúp cô không suy nghĩ vớ vẩn lung tung.
Lúc anh về tới nhà đã là 8h tối, anh vào nhà thì thấy không có ai, nghĩ chắc là cô ở trong phòng, nên cũng đi vào phòng.
Lúc đẩy cửa vào thì đã thấy cô ngủ gục trên bàn rồi, cũng do dạo này tăng ca làm việc suốt đêm, đã mấy ngày cô không được ngủ đủ giấc rồi, nên đã mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Anh tiến lại gần chỗ bàn cô đang ngủ nhẹ nhàng bế cô lên, đưa đến giường, chỉnh lại tư thế ngủ rồi đắp chăn cho cô, còn mình thì vào nhà tắm, tắm rửa.
Gia Hân cũng mới chỉ ngủ thiếp đi lên lúc anh bế cô lên thì cô đã thức nhưng vẫn giả bộ ngủ tiếp, lúc anh vào nhà tắm thì cô mới mở mắt ra nhìn vào cửa nhà tắm suy nghĩ, anh ấy sao lại làm thế, quan tâm cô nhưng lại yêu người khác.
Lúc sau anh từ nhà tắm bước ra thấy cô vẫn ngủ thì cũng lên giường ngủ luôn.
Thật ra lúc nghe thấy tiếng vặn cửa cô liền nằm xuống giả vờ ngủ vì không muốn đối diện với anh lúc này, lại là một đêm trằn trọc.
Cô đang trằn trọc suy nghĩ không ngủ được thì bỗng anh quay qua ôm chầm lấy cô, làm cô giật bắn mình, nhưng phát hiện thì ra anh đã ngủ rồi.
Cô cũng để anh ôm, rồi cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Nhưng cô đâu biết rằng chồng cô cũng lưu manh lắm nha, thật ra anh chưa có ngủ nhưng vì muốn ôm cô ngủ nên mới giả vờ ngủ vô tình ôm lấy cô thôi, đã nghiện mà còn ngại.
Anh cũng không biết tại sao mình lại thế, chỉ là khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn yêu kiều của cô lại chỉ muốn ôm vào lòng..