100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ

Chương 56: Cùng nhau dơ bẩn đi!




Ghen tị? Hắn sao?

Mạc Tử Đằng liên tục nghĩ về hai từ ghen tị trong đầu, lơ đãng khiến cô dễ dàng thoát khỏi vòng tay hắn, bỏ lên lầu.

Hắn biết mình mắc mưu, mang theo một bụng tức giận, mặt lạnh đuổi theo cô.

Đặng Khả Nhi cắn môi khóa cửa phòng, còn chưa kịp cài khóa đã bị hắn xông vào. Cô không thích ứng được, cả người muốn té ngã thì hắn lại ôm lấy cô, kéo vào trong lòng.

"Anh lại muốn cái gì? Đều nói thì cũng đã nói rồi." Đặng Khả Nhi vũng vẫy, càng kháng cự hắn lại siết chặt cô.

Mạc Tử Đằng hít thở hương thơm từ mái tóc dài của cô, một hương thơm đặc trưng khiến hắn có chút lưu luyến.

Vậy mà hương thơm ấy lại không phải của riêng một mình hắn!

Nghĩ đến đây, hắn thâm trầm, kiềm nén lửa giận bùng nổ. Hắn đẩy ngã cô xuống giường lớn, nhìn cô đăm chiêu.

Đặng Khả Nhi nhìn biểu tình trên gương mặt hắn. Hỉ, nộ, ái, ố đều không biểu hiện, cô không biết hắn là đang nghĩ gì.

Ánh mắt hắn tĩnh lặng như lại có thể bắn ra băng. Cô biết sau sự yên bình không lâu, bão tố lại ập đến "Người phụ nữ này, em thiếu hơi đàn ông sao?"

Đặng Khả Nhi đứng lên, chủ động bước đến gần. Cô mỉm cười ngọt ngào, choàng tay lên cổ ôm lấy hắn thoạt nhìn như đôi vợ  chồng yêu nhau say đắm. Người vợ đang cố dỗ dành người chồng đang giận dỗi. "Phải rồi! Nhưng thật đáng tiếc, lần đầu của tôi không phải dành cho anh."

Không để cô nói tiếp, môi đã bị chặn lại. Bàn tay hắn như gọng kiềm mạnh mẽ giữ lấy ót cô, hơi thở bạc hà mát lạnh xông vào khoan mũi. Nụ hôn cường đại bất chợt đánh úp đến khiến cô không kịp phòng thủ, như quân bị tập kích, ngay lập tức không còn đường lui.

Mạc Tử Đằng dùng sức cắn lấy môi cô như trừng phạt, giống như đây là một miếng thịt tươi bị loài sư tử gặm nhắm. Tìm không ra một chút dịu dàng, mùi tanh nhanh chóng lan tỏa khắp khoan miệng khiến người cô bất giác run rẩy.

Cảm nhận được run rẩy của người trong lòng, hắn càng bị kích thích. Đầu lưỡi ấm nóng của hắn ép buộc cô dây dưa, không chừa cho cô một lối thoát. Giống như với hắn hôn là chưa đủ, hắn muốn nuốt hết con người cô vào trong bụng.

Không khí dự trữ trong phổi dường như sắp bị trút hết, khuôn mặt cô từ hồng hào nhu thuận biến thành trắng bệch, sau lại tím tái vì thiếu sinh khí.

Tưởng chừng cô sắp ngất đi, lúc này không khí lại như con nước vỡ đê, liên tục ùa đến.

Thấy vẻ mặt cô vì thiếu sinh khí mà lúc trắng lúc hồng, mái tóc dài tung xõa tán loạn trên gương mặt, hơi thở phập phồng lên xuống.

Chỉ đơn giản vậy thôi đã khiến dục vọng hắn sôi trào.

Đặng Khả Nhi thấy hắn tiến ngày một gần, vô cùng sợ hãi:"Anh đừng qua đây."

Mạc Tử Đằng âm lãnh nói:"Cô thật dơ bẩn."

Dơ bẩn...Hắn nói cô dơ bẩn...

Tim đau nhức lên một hồi, bên ngoài lại làm như đó là một điều hiển nhiên:"Phải rồi, tôi dơ bẩn nên anh đừng qua đây."

"May mắn thay, tôi không có ngại."

Tâm cô như ngừng đập, lại treo lơ lửng. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô nói:"Nhưng tôi ngại anh dơ bẩn."

Hắn nghe xong, tức giận tăng vọt đến đỉnh điểm, tiến đến giữ chặt tay cô, hung hăng cởi quần áo.

"Anh muốn làm gì, anh tránh ra!" Cô kích động giằng ra, đáng buồn trời sinh sức lực của nữ giới không bằng nam giới.

Không ngờ rằng một câu kia đã khiến hắn nổi điên.

Nổi điên cái gì chứ? Không đúng sao? So với cô dơ bẩn thì hắn càng dơ bẩn gấp mấy lần!

Không phải gấp mấy lần, mà gấp cả vạn lần, cả tỉ lần! 

"Thế thì chúng ta cùng nhau dơ bẩn đi." Dứt lời, hắn thuần thục thao tác cởi bỏ hết quần áo trên người cô. Rất nhanh trên người cô không còn một mảnh vải che thân, da thịt trắng noãn đầy đặn khiến ánh mắt hắn dục vọng sôi trào. 

Đặng Khả Nhi thật sự rất đẹp, tinh khiết và xinh đẹp như một thiên sứ. 

Mạc Tử Đằng lạnh lẽo dò xét, ngoại trừ dấu hôn duy nhất trên gáy, ngoài ra chẳng còn điều gì bất thường khác. Ánh mắt hắn dịu lại một chút, hắn hỏi:"Là ai?"

Đặng Khả Nhi cảm nhận từng đợt lạnh đánh úp vào cơ thể, nhận ra bản thân trần truồng không khác gì con nhộng trước mắt hắn, vùng vẫy không được lại tủi thân muốn khóc lên, hoàn toàn không nghe hắn nói cái gì.

Hắn thấy cô không khai ra, ngón tay dài ma mị lướt nhẹ nhàng trên da thịt cô từ trên xuống dưới. Cô run lên, từng sợi lông tơ dựng đứng lên, hét lên:"Đừng mà"

Một người lõa thể trái ngược hoàn toàn với người kia quần áo đầy đủ, Mạc Tử Đằng chỉ cần dùng một bàn tay to lớn đã giữ chặt được đôi tay bé xíu muốn giẫy ra của Đặng Khả Nhi. Hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa:" Là ai đã chạm qua em?" 

Đặng Khả Nhi lắc đầu, mắt hồng đẫm lệ, cầu xin hắn:"Không! Van anh đừng đối xử với em như vậy." 

Nhìn bộ dạng chật vật của cô, hắn có chút mềm lòng. Nhưng hạ thân lại có phản ứng, hắn không biết nên làm như thế nào.

Mắt sáng như ngọn đuốc khóa chặt vào thân thể của cô, từng tấc thịt đều trắng hồng chứng tỏ được nuôi dưỡng rất tốt, nghĩ đến thân thể này cùng hắn hòa hợp, khẳng định là rất tuyệt đi?

Thấy hắn có vẻ không tập trung, cô dùng sức tìm kiếm tự do cho đôi tay mình. Thế nhưng hắn nhanh hơn cô một bước, giữ chặt cô lại. Hắn hung dữ:"Em còn né tránh cái gì? Đây vốn là việc em phải thực hiện từ lâu rồi chứ?"

Cô tức giận hét lên: Chính anh là người chối bỏ tôi trước. Anh thà cùng chị kế tôi giao hoan cũng không muốn đụng đến tôi. Bây giờ anh trách ngược lại tôi không hoàn thành tốt nghĩa vụ vợ chồng sao?"

Hắn cũng nhận ra điểm này hắn sai, dịu dàng an ủi cô bằng một nụ hôn. Nhưng mà Đặng Khả Nhi một mực không chịu phối hợp với hắn.

"Em ngoan chút, tôi không muốn làm đau em."

"Không!!"

Hắn nắm chặt gáy cô, ép buộc cô phải đối mặt với mình. Hung hăng hôn lên đôi môi chỉ biết cãi lời hắn, dùng răng cắn một cái làm in dấu răng lên môi cô. Hét lên một tiếng đau đớn, thuận lợi cho hắn đưa lưỡi mình vào trong dây dưa cùng cô. 

Tiếng môi lưỡi dây dưa tạo ra tiếng nước nhèm nhẹp dâm mĩ, cả người Đặng Khả Nhi mềm nhũn, xụi lơ trong lòng hắn. Hôn đến người trong ngực muốn ngất đi mới luyến tiếc buông ra.

Cô mệt mỏi nhìn hắn, tưởng chừng như thế đã kết thúc nhưng không, hắn đang cởi hết quần áo ra và tiến gần đến chỗ cô! 

Gương mặt cô tái nhợt, kinh hãi trước cự vật xa lạ to khủng lồ kia. Nó trong giống như một con quái vật sẵn sàng đâm chết con mồi. Cô cố gắng đứng lên, lùi lại hòng kiếm cho mình một lối thoát.

"A!"

Nhìn thấu tâm tư giai nhân trước mắt, hắn nhanh chóng đưa tay kéo cô lại, cả hai mất đà té ngã trên giường êm rộng lớn. Đặng Khả Nhi sợ hãi:"Anh đừng đối xử với tôi như vậy, van xin anh!" 

"Ngoan, sẽ không đau đâu mà." Hắn thì thầm bên tai cô dỗ dành, bàn tay du ngoạn trên người cô, tay còn lại nắm lấy một bầu ngực sữa mà xoa nắn tạo thành hình. 

Nơron thần kinh của cô căng thẳng, trên người chỗ nào bị hắn chạm qua như để lại cho cô một ngọn lửa nóng bừng, khiến người cô như bị điện giật, tê dại lên.

Hắn cúi đầu xuống mút lấy bầu ngực, như là một đứa bé đang uống lấy sữa mẹ. Cảm giác xa lạ trỗi dậy, cô ưỡn người lên, hai tay như chú mèo nhỏ đẩy đẩy vai hắn rên lên một tiếng:"A.."

Chỉ một tiếng này như khích lệ hắn đến, hắn dời ngón tay xuống vườn hoa bí ẩn kia, nhẹ nhàng xâm nhập một ngón tay vào hoa huy*t. 

"A...aa..."

Bên trong của cô vô cùng nhỏ hẹp và nóng, vừa đưa vào hắn đã cảm thấy cả người thõa mãn, giai nhân dưới thân hét lên đau đớn:"Đau quá, anh lấy ra đi"

Ánh mắt hắn đã bị lửa dục thêu đốt, còn hơi đâu mà nghe lời cô nói. Hắn thúc ra thúc vào ngón tay thứ nhất, sau lại cho thêm một ngón tay nữa. Cửa huyệt rất phối hợp với hắn, nước rỉ ra thuận thế đưa hắn vào, siết chặt lấy hắn. 

"Em nhìn xem dưới đây của em siết chặt tôi đến như nào này." 

Cô cong người rên rỉ, hai chân vung vẫy loạn xạ không thèm đáp lời hắn. Mạc Tử Đằng thọt ra đút vào, khiến nước không ngừng rỉ ra. Hắn khoái chí, rút ra đem lên đưa trước mặt cô:" Bé yêu, em ướt rồi." 

Hắn cười đê tiện, đem cự vật đã sớm ngóc đầu dậy đưa vào u huyệt bé xíu hồng nhuận của cô. Nhìn hai cánh hoa hai bên như cánh cửa chào đón hắn mà tâm can sung sướng đến tê dại. Còn giai nhân dưới thân đã sớm đau đến phát hoảng, cô hét lên liền bị môi hắn chặn lại. 

Mạc Tử Đằng chưa muốn động thân, cảm nhận nơi tư mật của cô đang siết chặt lấy hắn làm hắn muốn phát điên lên. Nhìn cô khóc đến thương tâm, hắn dịu dàng hôn lên trán cô, lên mắt cô, liếm hết những giọt nước mắt của cô. Càng nói phụ nữ chính là làm từ nước, hắn càng liếm hết thì cô lại khóc càng nhiều, làm hắn phiền lòng không thôi:"Không khóc nữa, ngoan. Một chút sẽ không còn đau nữa." 

"Đau quá, anh lấy ra đi, cầu xin anh." 

Hắn bắt đầu động thân, bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của cô, xung quanh ngửi được mùi hương tanh khai khái, thấy có gì không đúng, hắn nhìn xuống. 

Dịch trắng cùng máu từ nơi tư mật cô tuôn ra, khiến người trong lòng khóc muốn cạn cả nước mắt.

Mạc Tử Đằng khựng lại, không tin được nhìn cô.

Cô chưa từng bị chạm qua?