100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ

Chương 37: Biểu hiện kì lạ của Ôn Phỉ Quyền




Nhạc Tĩnh Y tỉ mỉ giúp cô bôi lên thuốc mỡ, suốt cả quá trình một mực im lặng. Đặng Khả Nhi càng không muốn mở miệng nói chuyện, hốc mắt phiếm hồng như sắp khóc, trong lòng ủy khuất vì mới bị bắt nạt.

"Tĩnh Y, cảm ơn em!" Đặng Khả Nhi lên tiếng, ngày càng cảm thấy yêu quý cô bé này. Tuy bề ngoài Nhạc Tĩnh Y có vẻ xa cách nhưng thật chất vô cùng tốt bụng cùng thiện lương.

"Người kia... Không, xem như em chưa nói gì." Nhạc Tĩnh Y muốn giải tỏa nghi vấn trong đầu nhưng chuyện riêng của người khác không đến phiên cô quan tâm.

Đặng Khả Nhi nghĩ rằng cô đang hỏi về Trì Nhược Liên, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa nhỏ:"Đó là chị kế của chị." 

Tĩnh y "ồ" một tiếng, cô không phải muốn hỏi về người phụ nữ chanh chua đó.

Cô thấy Nhạc Tĩnh y biểu hiện không mảy may quan tâm. Suy nghĩ một chút cô lại nói:"Còn hắn ta là chồng của chị!" 

Chân mày lá liễu của cô nhướn lên một chút, không trả lời Đặng Khả Nhi. Tự mình giải đáp thắc mắc trong tâm.

"Xin hỏi có chủ quán ở đây không?" Từ bên ngoài truyền đến giọng một người đàn ông. Đặng Khả Nhi tò mò, giọng nói này hơi quen.

Cô ôm vết thương đã hằn đỏ lên, bước ra ngoài nhìn xem. 

Ôn Phỉ Quyền thấy Đặng Khả Nhi xuất hiện, biểu lộ vui mừng. Đặng Khả Nhi đương nhiên cũng trông thấy hắn, khá bất ngờ.

"Khả Nhi, quả nhiên là em ở đây." 

Tin đồn tiệm bánh Thủy Tinh xuất hiện hai đại mỹ nhân rốt cuộc đã bay xa đến phương nào rồi?

Tâm trạng ủy khuất không khỏi tốt lên:"Học trưởng, sao anh lại đến đây?"

Ôn Phỉ Quyền cười cười, dời ánh mắt xuống chỗ mảng thịt sưng đỏ của cô, lo lắng hỏi:"Khả Nhi, em bị làm sao vậy?"

Cô thấy hắn đang nói đến vết bỏng của mình chỉ gượng cười, đôi mắt đỏ lên như muốn khóc, đáy lòng thê lương nhìn sang người đó... Cô giật mình khi thấy hắn cũng giương đôi mắt tà mị nhìn cô thâm trầm. 

"Anh ngồi vào đi, em làm bánh cho anh ăn!" Che kín tâm tư, cô cười nhẹ.Rõ ràng là đang nói chuyện với hắn nhưng đôi mắt không thể rời khỏi Mạc Tử Đằng. Cả người cô đều đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt hắn nhìn cô như muốn hút cả linh hồn lẫn thể xác cô vào trong, nuốt gọn gàng sạch sẽ không còn một cọng xương.

Ôn Phỉ Quyền lo lắng nhìn cô nhưng thấy cô không muốn nói đến, ôn nhu đồng ý, tiến vào chỗ ngồi. 

Cô bối rối nhìn theo tấm lưng hắn, cố gắng dời đi sự chú ý từ Mạc Tử Đằng, tâm hung hăng giãy một cái.

Mà Ôn Phỉ Quyền ngồi đâu không ngồi lại vừa hay ngồi đối diện Mạc Tử Đằng cùng Trì Nhược Liên! 

Đặng Khả Nhi lại một lần nữa trốn vào căn bếp. 

Mạc Tử Đằng vốn dĩ cũng cảm thấy lo lắng về vết bỏng trên cánh tay trắng ngần của cô, không biết có nghiêm trọng hay không. Đột nhiên tiếng nói từ xa át đi suy nghĩ trong lòng hắn, buồn phiền lườm kẻ to gan dám la lối ầm ĩ làm hắn phân tâm. Ôn Phỉ Quyền đứng đó hỏi về Đặng Khả Nhi, hắn híp mắt, hàn ý dâng lên trong lòng. 

Trì Nhược Liên bỗng nhiên cảm thấy không khí lạnh đi vài phần, ngẩng đầu thấy khuôn mặt Mạc Tử Đằng tối sầm, cô hỏi:"Đằng, anh làm sao thế?"

Mạc Tử Đằng không để ý cô ta, ánh mắt hắn lạnh lùng, tản ra một loại khí chất cường đại khiến cho người ta không tự chủ phát run. Thấy cô nhìn về phía mình với khuôn mặt lúng túng trắng bệch, tâm hơi khựng lại, xuất hiện một cảm giác khó chịu. 

Đặng Khả Nhi là đang sợ hắn sao?

Trì Nhược Liên nương theo ánh mắt hắn quay sang nhìn, khẽ biến sắc hướng về Đặng Khả Nhi. Mạc Tử Đằng tại sao lại quan tâm cô ta như vậy? Ngọn lửa trong mắt đem bóng dáng mảnh mai của Đặng Khả Nhi thiêu đốt, biến thành tro bụi tan biến khỏi trần gian.

Đến khi cô lẫn vào đám người tiến vào gian bếp, hắn mới thu hồi ánh mắt, khẽ cau mày. Trì Nhược Liên vội vàng lên tiếng:"Đằng. em ăn xong rồi. Chúng ta đi được chưa?" 

"Được, đi thôi!" Mạc Tử Đằng tao nhã đứng lên thu hút không ít ánh nhìn khác phái nhưng đều bị Trì Nhược Liên hung hăng lườm đến. Như chó theo đuôi đi theo hắn từ đằng sau.

Lúc cô trở ra đã không còn thấy bóng dáng của hắn, thở phào một hơi mà vẫn không thể không cảm thấy mất mát. Tiến đến chỗ Ôn Phỉ Quyền đang ngồi, đặt bánh xuống để trước mặt hắn.

Ôn Phỉ Quyền bày ra bộ dạng sủng nịch, ăn thử một miếng liền tấm tắc khen Đặng Khả Nhi:" Quào, thật là ngon nha! Ngon hơn cả nhà hàng nổi tiếng luôn đó."

Đặng Khả Nhi bật cười:"Anh nói nhiều như thế làm gì, mau ăn đi."

"Mỹ vị nhân gian phải từ từ thưởng thức mới ngon, gấp như thế làm gì? Nhớ anh sao?" Ôn Phỉ Quyền chòng ghẹo, nói một câu nửa đùa nửa thật đầy ẩn ý khiến mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai.

"Học trưởng, anh nói chuyện không đúng đắn như thế từ khi nào?" Nỗi bất an không tên dâng lên trong lòng cô, cô sẽ không để trong lòng những gì mà hắn nói.

"Từ khi gặp em anh đã không thể đứng đắn được nữa." Đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc nhìn cô chăm chú.

Đặng Khả Nhi giật mình, không nói lên lời.

Một lúc, cô lại cười phá lên:"Học trưởng suốt ngày chỉ biết bắt nạt học muội nha!"

Đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, hắn cũng cười cười:"Phải rồi, học trưởng thật đáng bị phạt. Xin học muội tha thứ!" 

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Dưới tán cây có một chiếc xe hơi sang trọng đậu ngay đó,bên trong tối u không rõ mặt người. Mặc dù không khởi động điều hòa trong xe nhưng người phía sau lại cảm thấy như đang ở Bắc Cực, rụt người không dám lên tiếng.

Hắn giương đôi mắt sáng rực nhìn xuyên qua tấm kính, thấy đôi nam nữ như tình nhân trò chuyện rất vui vẻ. Hắn cười lạnh, hung hăng nhấn chân ga rời đi.