Cố Viêm lái xe đưa ba mẹ đến một khách sạn năm sao. Đi vào sân khách sạn, mẹ Ôn cảm thấy khách sạn này đặc biệt cao cấp, nhất là ở trong thành phố lớn thì tiền rất đắt. Bà hỏi Ôn Thiển: “Sao lại ở khách sạn đắt thế này, một đêm tốn mất bao nhiêu tiền vậy con?”
Ôn Thiển nói: “Không sao ạ, con trả được.”
“Trả nổi thì cũng không nên phung phí như vậy!” Ba mẹ Ôn không kiếm được nhiều tiền, nuôi được hai đứa con vào đại học không dễ dàng gì nên đã quen với việc tiết kiệm tiền, xem như bọn họ không ở khách sạn cao cấp như thế này thì cũng tiếc tiền, bà nói: “Không phải con có nhà ở Thâm Thành sao? Ba mẹ đến nhà con ở là được rồi, cần gì phải đến khách sạn đâu?”
Cô đã sớm bán căn nhà đó để giúp công ty vượt qua gian nan, lúc được trả lại tiền, giá nhà đã tăng lên chỉ đủ trang trải khoản trả ban đầu. Thật không may lại đụng phải chuyện em trai cô cần một căn nhà để kết hôn, nên số tiền này đã được dùng để mua nhà, trang trí và mua đồ đạc cho em trai cô.
Ôn Thiển không định giải thích chuyện này cho gia đình cô, dù sao nếu nói ra thì sẽ khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Nhất là bậc cha mẹ nghe thấy sẽ rất áy náy, họ cho rằng Ôn Thiển có khả năng mua được mấy căn nhà, ai biết rằng cô đã lấy tiền đặt cọc nhà cho em trai rồi thuê nhà sống ở Thâm Thành.
Mặc dù đoạn thời gian trước Cố Viêm biết rõ mọi chuyện, có trả lại một căn cho cô nhưng căn nhà đó vẫn là nhà thô, không thể ở được. Hơn nữa, lúc cô rời khỏi nhà Cố Viêm đã trả lại hết những thứ kia cho anh.
“Nhà kia của con cho thuê, nên ba mẹ không ở được ạ.” Ôn Thiển phản ứng rất nhanh, dù sao ba mẹ cô cũng biết cô và Cố Viêm ở chung rồi.
“Chú dì, nếu hai người không ngại thì có thể đến nhà cháu ở tạm ạ.” Cuối cùng Cố Viêm, người im lặng cả dọc đường cũng lên tiếng.
Mẹ Ôn hơi ngượng ngùng: “Cái này… cái này có làm phiền đến các con không?”
Cố Viêm cười nói: “Không sao ạ, trong nhà chỉ có con với Ôn Thiển, chú dì xem như nhà mình là được ạ.”
Ôn Thiển đang ngồi ở ghế phụ, trừng mắt nhìn Cố Viêm, không biết tên này lại định giở trò gì thế?
Ba mẹ Ôn không đến khách sạn nên đành phải đến nơi ở của Cố Viêm, nhưng đã đến giờ ăn tối nên họ đi ăn cơm trước rồi mới về nhà. Khẩu vị Giang Thành thiên về cay nhiều, còn khẩu vị Thâm Thành lại thiên về nhạt hơn. Ở Thâm Thành nhiều năm nên khẩu vị của Ôn Thiển cũng thay đổi, nhưng lần đầu tiên ba mẹ Ôn đến đây, ăn món nhạt sẽ giống như nhai sáp nến. Cố Viêm đã đặc biệt lựa chọn một nhà hàng món cay Tứ Xuyên có danh tiếng chiêu đãi bọn họ. Sau bữa ăn, ba mẹ Ôn Thiển đều rất hài lòng với nhà hàng này.
Cơm nước xong xuôi thì họ nhanh chóng về nhà Cố Viêm nghỉ ngơi, diện tích căn nhà rất lớn, cách bài trí trang nhã, ba mẹ Ôn chưa từng thấy một căn nhà nào có kiểu cách như vậy. Cố Viêm chủ động đưa ba mẹ Ôn đến phòng ngủ cho khách, chính là phòng lúc trước Ôn Thiển đã ngủ.
Cố Viêm lấy chăn gối đặt lên giường, để tiện cho ba mẹ Ôn Thiển nghỉ ngơi.
Buổi chiều Cố Viêm có việc phải về công ty xử lý, nhưng xe của Ôn Thiển lại để ở căn hộ của cô, anh nghĩ buổi chiều Ôn Thiển sẽ đưa ba mẹ cô đi chơi, cần phải dùng xe nên anh để xe trong ga ra rồi bắt taxi quay lại công ty.
Tối hôm qua ba mẹ cô dự hôn lễ, sáng sớm hôm sau lại đi xe từ Tuệ Thành đến đây nên khá mệt, cần nghỉ trưa một lát. Sau khi Ôn Thiển nhìn bọn họ vào phòng nghỉ ngơi thì cô cũng không làm giá, trực tiếp đến phòng Cố Viêm ngủ.
Ôn Thiển bước vào phòng của Cố Viêm, nó không giống như lúc trước.
Trong phòng có thêm một chiếc bàn trang điểm màu trắng, trên bàn chất đầy mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da mà cô luôn dùng; Ga trải giường đã được thay đổi, lúc trước Cố Viêm dùng gam màu đậm, nhưng bây giờ đã chuyển thành màu da cam, trông cực kỳ ấm áp; Tủ quần áo cũng đã được đổi thành một cái lớn hơn, Ôn Thiển mở ra xem, một bên là quần áo nam, một bên là quần áo nữ. Quần áo nữ đều là phong cách thường ngày của Ôn Thiển, kích cỡ cũng của cô, chỉ là nội y và đồ ngủ khá là gợi cảm.
Mở cửa phòng tắm trong phòng ngủ ra, trên bệ rửa mặt có sữa rửa mặt, còn có dầu gội sữa tắm các loại, chia thành của nam và nữ.
Nếu như không biết rõ tình hình thì sẽ còn tưởng rằng Ôn Thiễn vẫn đang sống chung với Cố Viêm và chưa bao giờ rời đi.
Cô đã rời đi, tại sao anh vẫn còn muốn làm như vậy?
Ôn Thiển rửa mặt xong, sau đó trở về phòng, lấy trong tử ra một bộ đồ ngủ. Bộ đồ ngủ là kiểu dài, cổ áo hơi hở, nếu nằm nghiêng sẽ có thể bị tuột ra. Có vẻ như lúc chọn đồ ngủ, Cố Viêm chắc hẳn đã cân nhắc đến lợi ích của bản thân mình rồi.
Nghỉ trưa xong đã nạp đủ năng lượng, Ôn Thiển đưa ba mẹ đi tham quan một số danh lam thắng cảnh ở Thâm Thành. Cho đến buổi tối, lúc bọn họ dùng bữa ở nhà hàng, Cố Viêm cũng đã liên lạc trước với Ôn Thiển, sau khi tan làm sẽ trực tiếp đến đây,
Ba Ôn đang rất vui vẻ nên muốn uống một chút rượu, Cố Viêm đã chu đáo gọi một bình rượu trắng cho ba Ôn. Nhưng ba Ôn cảm thấy uống rượu một mình hơi nhàm chán nên cứ thuyết phục Cố Viêm uống rượu, Cố viêm không còn cách nào khác nên đành phải làm theo.
Ngày thường ở nhà lúc ăn cơm ba Ôn đều sẽ uống vài ly rượu trắng nên làm sao Cố Viêm có thể là đối thủ của ông, hơn nữa loại rượu trắng này có nồng độ cao hơn cả bia và rượu vang, vì vậy mới được mấy ly thì mặt và tai Cố Viêm đã đỏ bừng.
Ôn Thiển từng được chứng kiến tất cả dáng vẻ của Cố Viêm lúc say, đều sẽ nói những lời tục tĩu. Cô sợ anh bị mất mặt trước ba mẹ cô nên Ôn Thiển vội vàng ngăn cản ba cô không rót rượu cho Cố Viêm nữa, “Ba, đừng kêu Cố Viêm uống rượu nữa, tửu lượng anh ấy không cao, ngày mai còn phải đi làm.”
Cố Vieme có chút say, vừa nghe Ôn Thiển nói anh tửu lượng không cao thì bỗng hưng phấn nói: “Ai nói anh không cao?”
Rồi anh tự động rót một ly rượu trắng, im lặng uống hết một hơi.
Ôn Thiển che mắt tuyệt vọng, xong rồi, chốc nữa có ‘chuyện hay’ để xem rồi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, lúc quay về hầm giữ xe của chung cư, ba Ôn đỡ Cố Viêm đi đến cửa thang máy, kết quả Cố Viêm véo vào mông ba Ôn một cái, mơ hồ nói: “Ôn Thiển, sao mông em lại cứng vậy?”
Ôn Thiển bất lực đỡ trán, nó đến rồi.
Cố Viêm nói với ba Ôn: “Gần đây anh đã học một tư thế mới, về phòng sẽ dạy cho em…”
“Hôm nay anh trai rất vui vẻ, đêm nay chúng ta làm ba lần được không?”
Ba Ôn mẹ Ôn nhìn Ôn Thiển với ánh mắt kỳ quái, Ôn Thiển chỉ biết cúi đầu, mất mặt muốn chết.
Anh à, đừng nói nữa, nói nữa là OOC đó. (Out of character, tạm hiểu là bên trong thế nào thì bên ngoài lại khác vậy.)
Ngày hôm sau, Cố Viêm tỉnh dậy, đầu anh đau nhức. Ôn Thiển làm bữa sáng xong rồi trở về phòng đánh thức Cố Viêm dậy đi làm thì thấy anh đã tỉnh dậy, đang xoa đầu, vẻ mặt trông khá khó chịu.
Ôn Thiển đi đến bên giường giúp anh xoa đầu rồi nói: “Anh thoải mái hơn chưa?”
“Hả?”
Ôn Thiển hỏi: “Sáng nay anh đi làm không?”
Cố Viêm lắc đầu.
“Vậy anh dậy rửa mặt ăn sáng rồi sau đó về phòng nghỉ ngơi tiếp đi! Không ăn sáng thì không tốt.”
“Ừ.” Cố Viêm trả lời xong, anh miễn cưỡng xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi tắm rửa, Cố Viêm ra khỏi phòng đến phòng ăn, ba mẹ Ôn đang ngồi ăn sáng. Cố Viêm lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, chú dì.”
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Chào hỏi rồi, mọi người lại bắt đầu ăn sáng, Cố Viêm cảm thấy ánh mắt ba mẹ Ôn nhìn mình có chút kỳ quái, mọi người cũng đều im lặng …
Nhưng bữa trưa và bữa tối hôm qua mọi người vẫn rất hoà hợp, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Buổi sáng Cố Viêm nghỉ ở nhà không đi làm, vào bếp rót nước thì vừa lúc ba Ôn đang ở trong bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, hôm nay ông phụ trách bữa ăn, nấu món ăn Giang Thành chính thống cho Cố Viêm.
Ba Ôn nhìn thấy Cố Viêm vào bếp, hàm ý nói một câu: “Cố Viêm, người Ôn Thiển nhà chú khá yếu nên ngày thường con chú ý một chút.”
Cố Viêm cho rằng ba Ôn có ý muốn anh chăm sóc cô trong sinh hoạt bình thường một chút nên nói: “Vâng.”
“Hai ba lần một tuần là được, không nên quá nhiều, sau này về già sẽ đau lưng.”
Cố Viêm:???