Có riêng một chiếc xe rất thuận tiện, đi từ hầm xe của trung tâm thương mại về đến hầm xe của chung cư, dù bên ngoài trời mưa to vẫn có thể về đến nơi mà không bị ướt.
Về đến nhà, vừa lúc là thời gian chuẩn bị cho bữa tối, Ôn Thiển tự giác đi vào phòng bếp, cầm chiếc tạp dề ren màu đen kiểu hầu gái mặc vào rồi bắt đầu nấu ăn.
Cố Viêm đi theo cô đến cửa phòng bếp, nói: “Bữa này nấu ít đi, ăn ít một chút, buổi tối còn ăn cái khác.”
Ôn Thiển ngoảnh đầu về phía cửa phòng bếp hỏi anh: “Ăn cái gì vậy?”
Cố Viêm chỉ cười nhạt, không lên tiếng, thần bí đi ra khỏi phòng bếp.
“Kỳ lạ…” Ôn Thiển tự lẩm bẩm một mình, mở tủ lạnh, cúi người lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Ôn Thiển nghe lời Cố Viêm giảm phân lượng bữa ăn xuống, hai đĩa rau xào nhỏ cùng hai bát cơm nhỏ. Cố Viêm nhớ tới lúc ở trong xe Ôn Thiển nói có chuyện muốn nói thì liền hỏi: “Vừa rồi ở trên xe em muốn nói cái gì?”
Ôn Thiển yên lặng một hồi, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Anh có thể không nghiêm khắc như vậy…”
“Nghiêm khắc?” Cố Viêm nói kéo dài từ này, trầm giọng rồi sau đó nhẹ hơn.
“Anh đừng nghiêm mặt như người già cả ngày… Ba em bình thường cũng như vậy, không cười nhiều khiến người ta cảm thấy rất câu nệ…” Ôn Thiển nhìn thấy anh cau mày, mặt không cảm xúc thì không khỏi có chút rụt rè.
Cố Viêm trả lời: “Nhưng tính cách anh vẫn như vậy, không có chuyện gì đặc biệt thì làm sao tươi cười được?”
“Chẳng lẽ anh không muốn thay đổi…định sống với em như thế này sao?” Ôn Thiển cúi đầu, khẽ lầm bầm, dùng đũa gắp vài hạt cơm cho vào miệng rồi từ từ nhai.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của cô lọt vào tai Cố Viêm.
Ôn Thiển quyết định dùng phương thức suy bụng ta ra bụng người, cô nói: “Nếu mỗi ngày em đều nghiêm mặt với anh thì anh có vui không?”
Cố Viêm suy nghĩ một chút, ngày thường Ôn Thiển tươi cười chào hỏi mọi người, không bao giờ để lộ cảm xúc xấu với người ngoài, nếu là cô lạnh mặt với họ thì…
Anh nói: “Anh thấy rất tốt, ít nói một chút, ngày thường em quá ồn ào.”
Ôn Thiển:???
Bạn trai cô không hề tỏ ra mình có ham muốn thế nào, nếu không phải tính cô tốt, nếu đổi thành người phụ nữ khác, nói không chừng sẽ tát anh một cái rồi bắt quỳ lên vỏ sầu riêng đúng không?
Ôn Thiển lắp bắp hỏi: “Anh… nói thật sao?”
Cố Viêm thực sự không thích cô ấy quá ồn ào? Vậy chẳng lẽ ngày nào anh cũng chán ghét cô sao?
“Thực ra em có rất nhiều ưu điểm, em làm việc kỹ lưỡng, có trách nhiệm, nấu ăn ngon, các thao tác thủ công cũng rất tốt, em thích chơi với trẻ con, trông cực kỳ hồn nhiên.”
“Cho nên anh cảm thấy em ồn ào sao?” Ôn Thiển vẫn cố chấp với điều này.
“Em ồn ào hay không cũng không sao, anh quen rồi.”
Ôn Thiển chán nản nói: “Được rồi, em biết rồi, sau này em sẽ không nói nhiều nữa.”
Cố Viêm cũng không muốn cô thật sự như vậy, hấp tấp nói: “Đừng, vừa nãy anh chỉ chọc em thôi, em đừng làm thật.”
“Chọc em thôi?”
Cố Viêm sờ mũi, ngây ngô hỏi: “Không phải phụ nữ các em thích đàn ông hài hước sao?”
Ui…hài hước gì?
Cái này có chỗ nào hài hước? Nghe như khiêu khích thì hơn.
Ôn Thiển nhỏ giọng hỏi: “Anh có hiểu lầm gì với khái niệm hài hước không?”
Cố Viêm trừng mắt nhìn cô không nói chuyện, dùng đũa xới một miếng cơm bỏ vào miệng. Nuốt cơm xuống bụng cong, anh nói: “Tính cách anh là như vậy, muốn thay đổi cũng cần một thời gian…”
Ôn Thiển tưởng mình nghe lầm rồi: “Anh thật sự muốn thay đổi?”
Cố Viêm dùng hai chiếc đũa chống lên khóe miệng mình, thử nhe răng miễn cưỡng cười một cái.
Ôn Thiển cực kỳ không thích: “Khó coi chết đi được!”
Cố Viêm trở lại vẻ mặt bình thường, anh hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao, còn gì nữa không?”
“Có!” Có thể bầu không khí vừa trở nên đúng lúc, Ôn Thiển mạnh dạn đưa ra ý kiến của mình, cô nói: “Sau này anh có thể đừng quản lý em nhiều được không? Cảm giác như đang huấn luyện quân sự vậy. Huấn luyện viên bảo làm cái gì, nhất định phải làm cái đó.”
Cố Viêm hỏi: “Cái anh nói không đúng hay sao?”
Ôn Thiển lắc đầu nói: “Vấn đề không phải là đúng hay không mà là bởi vì em đã lớn như vậy rồi, em không muốn có thêm một người ba quản lý em nữa. Bạn trai nhà người ta chỉ biết cưng chiều bạn gái, còn anh thì không khác người già chút nào!”
“Dáng vẻ này của anh, nên giữ lại để sau này dạy con thì hơn…”
Cố Viêm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ phải để anh thấy em ăn ngon uống sướng đau bụng đưa đi bệnh viện mới là cưng chiều em?”
Ôn Thiển giơ tay đầu hàng: “Được, được, được rồi, lần trước là em sai rồi. Bởi vì anh quá nghiêm khắc với em, anh vừa đi thì em liền nhịn không được… Nếu như bình thường anh cho em ăn thức ăn mùi vị nặng một chút thì không đến nỗi dồn nén đến một ngày ăn như thế…”
Cố Viêm trừng cô một cái, cái nồi này được vứt rất tốt.
Anh nhượng bộ: “Mỗi tuần một lần, không thể nhiều lần. Khí hậu Thâm Thành khô nóng, không thích hợp để ăn cay thường xuyên”.
“Đồng ý!” Ôn Thiển giơ ngón tay út muốn móc ngoéo với anh.
Cố Viêm cũng giơ đầu ngón tay mình lên ngoéo lại ngón tay cô rồi hỏi tiếp: “Còn gì nữa không? Không nói nữa thì liền lật sang trang khác.”
“Có, có, có!” Ôn Thiển sợ anh sẽ đổi ý, nói tiếp: “Ngày nào trời nóng, em muốn mặc quần đùi ra ngoài!
Cố Viêm: “…”
Bất lực hỏi: “Còn gì nữa?”
“Em đi họp lớp đừng có mười phút là gọi cho em.”
“Em cam đoan cả đời này chỉ yêu một người đàn ông là anh mà thôi, cho nên những người đàn ông khác nói chuyện với em, anh đừng tưởng là em ngoại tình!”
…
“Còn nữa, lúc em đi chơi, anh đừng có theo dõi em!”
Ôn Thiển nói hết một tràng xong, Cố Viêm mới trả lời: “Mấy điều lúc nãy anh đều đồng ý, nhưng riêng điều cuối cùng, anh không theo dõi em, anh thật sự tình cờ nhìn thấy em trong trung tâm thương mại thôi.”
Ôn Thiển không nói gì, chỉ lộ ra vẻ không tin.
Sau khi ăn xong, Cố Viêm đi rửa chén còn Ôn Thiển thì đi tắm. Tiếp theo cứ như bình thường, hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem một bộ phim cổ trang. Xem phim xong đã là mười giờ đêm. Bởi vì bữa tối ăn quá ít, Ôn Thiển lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, cô hỏi: “Không phải anh nói là có gì ăn hả?”
Cố Viêm nhìn lên đồng hồ đang treo trên tường rồi nói: “Anh đang đợi mười phút nữa.”
Ôn Thiển sờ sờ bụng, hỏi: “Ăn cái gì vậy?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Thật là bí ẩn.”
Mười phút sau chuông cửa vang lên, Cố Viêm mang dép lê đi ra mở cửa. Người đằng kia lịch sự nói: “Xin chào anh, bánh và hoa của ông đây ạ.”
Cố Viêm nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn!”
Ôn Thiển đang mặc đồ ngủ nên không tiện ra ngoài gặp người lạ, cô đứng bên tường lộ đầu ra nhìn Cố Viêm nhận đồ, đợi người giao hàng đi, Cố Viêm đã đóng cửa lại, Ôn Thiển hỏi: “Sao anh lại mua bánh vậy?”
Cố Viêm vẫn giữ một nụ cười nhạt, xách đồ vào nhà rồi tặng hoa cho Ôn Thiển: “Chúc em có một ngày lễ vui vẻ!”
“Lễ… Lễ gì vậy?” Nghĩ đi nghĩ lại cô mới nhận ra hôm nay là Lễ Thất Tịch.
Bởi vì là ngày lễ Tình Nhân Trung Quốc nên buổi sáng cửa hàng hoa rất bận rộn, sau đó lại càm ràm với Giang Tâm Dữ một buổi chiều, rồi lại gặp mưa to, tiếp đó lại nghĩ đủ thứ chuyện nên cô liền quên mất.
Ôn Thiển nhìn thấy nhãn hiệu của hộp bánh thì nói: “Em từng nghe nói về tiệm bánh này, nghe nói ăn cực kỳ ngon mà cũng khó đặt trước.”
“Đó là lý do tại sao bánh lại đến muộn như vậy!” Cố Viêm đặt bánh lên bàn ăn, cẩn thận mở hộp bánh ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt màu hồng phấn và có một túp lều trắng cùng cặp đôi người nhỏ ở trên đó.
Lại còn có một tấm thẻ được cắm lên, nội dung là: Lễ tình nhân vui vẻ!
Cố Viêm tìm kiếm một cái gì đó: “Sao lại không có nến?”
Ôn Thiển liếc mắt một cái rồi nói: “Không phải là sinh nhật thì sao có nến được?”
Cố Viêm ngây ngô nhìn cô, “Vậy hả?”
“Đồ ngốc!” Ôn Thiển không nhịn được cười lên.
Ôn Thiển cắm hoa tươi vào trong bình, Cố Viêm cắt bánh rồi đợi Ôn Thiển ngồi xuống ăn.
Cô cầm một cái đĩa giấy đựng bánh, nếm thử một miếng thì cực kỳ hưng phấn nói: “Ngon quá đi!”
Mặc dù Cố Viêm không thích đồ ngọt, nhưng sau khi nếm thử thì thấy khá ngon miệng, anh nói: “Nếu em thích thì sau này sẽ mua nhiều cho em ăn.”
“Được rồi!” Ôn Thiển suy nghĩ một lát rồi nói: “Lâu lâu mua một lần đừng mua thường xuyên, nếu ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ béo lên.”
“Tập thể dục nhiều là được, nếu em cứ ngồi yên trong văn phòng thì chắc chắn sẽ béo lên”.
Ôn Thiển: “…”
Quên đi, không trông cậy vào anh sẽ dỗ dành cô như Từ Hạo Kiệt dỗ Giang Tâm Dữ: Béo? Béo chỗ nào vậy? Trong lòng anh, em mãi mãi là người đẹp nhất.
Cố Viêm lấy một hộp trang sức màu hồng từ trong túi quần ngủ ra, đặt trước mặt Ôn Thiển, bình tĩnh như nước nói: “Tặng em.”
“Hả?” Ôn Thiển đặt đĩa giấy xuống, cầm hộp trang sức lên.
Trên hộp trang sức có in tên nhãn hiệu, Ôn Thiển nhận ra đây là một nhãn hiệu trang sức rất nổi tiếng.
Cô mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng tay nạm pha lê, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Đẹp quá …” Ôn Thiển đưa vòng tay cho Cố Viêm rồi nói: “Đeo giúp em đi!”
Cố Viêm cầm lấy chiếc vòng rồi đeo nó vào cổ tay cô.
Đeo xong, Ôn Thiển lắc lắc cổ tay, nhìn chiếc vòng sáng lấp lánh thì cực kỳ thích.
Chợt nhớ ra thương hiệu này chỉ có một cửa hàng ở Thâm Thành, là ở trung tâm thương mại lúc chiều Ôn Thiển đi, cô hỏi: “Vậy buổi chiều anh đi mua vòng tay chứ không phải là theo dõi em sao?”
Cố Viêm buồn bực hỏi: “Không phải anh vừa nói sao? Anh không có theo dõi…”
Lúc chiều Cố Viêm đến trung tâm thương mại mua vòng tay thì nhìn thấy Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ đi vào một nhà hàng. Sáng nay Ôn Thiển nói muốn ra ngoài, không cho phép anh hỏi đến, nếu không cô sẽ tức giận.
Ban đầu Cố Viêm định xem như là không gặp, ra khỏi trung tâm thương mại. Lúc lái xe ra khỏi hầm thì thấy sắc trời u ám, sợ Ôn Thiển không mang ô nên anh đến quán trà sữa đối diện ngồi, đợi Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ ăn xong.
Khi Ôn Thiển hỏi anh làm gì ở trung tâm thương mại, vì anh muốn tạo bất ngờ cho cô nên liền nói thấy nhàm chán đi đến đây dạo chơi…
Kết quả cô không tin anh, bảo là anh theo dõi cô.
“Xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi…” Ôn Thiển ngoan ngoãn xin lỗi.
Cô ấp úng nói: “Em cứ tưởng anh giống như bạn trai của Nhã Mỹ…”
“Nhã Mỹ? Nhã Mỹ là ai?” Cố Viêm có chút ấn tượng với cái tên này, nhưng quên mất đó là ai.
Ôn Thiển nhắc nhở: “Nhã Mỹ là cấp dưới trong bộ phận thiết kế của em, làm việc ở công ty hai ba năm. Xem như là lứa nhân viên đầu tiên của chúng ta, dường như từ chức hồi năm trước. Nhưng mà sau khi cô ấy từ chức thì bạn trai của cô ấy đã đến công ty làm ầm ĩ. Cuối cùng là báo cảnh sát lôi anh ta đi, anh có nhớ không?”
Cố Viêm dường như cũng đang nhớ tới một chuyện như vậy, bỗng một ngày nọ có một người đàn ông đến công ty đập bể bàn lễ tân, cuối cùng phải báo cảnh sát giải quyết. Sau đó, Cố Viêm hỏi Thư ký Trương đang có chuyện gì vậy thì Thư ký Trương mới nói cho anh nghe chuyện liên quan đến bạn trai Nhã Mỹ.
Cố Viêm nhớ tới chuyện của Nhã Mỹ và bạn trai cô ấy, đặc biệt không vui hỏi: “Thế mà em lại ví anh như bạn trai Nhã Mỹ?!”
Ôn Thiển chột dạ sờ lên mũi, “Ban đầu bạn trai Nhã Mỹ rất tốt, nhưng về sau…”
Cố Viêm trừng mắt nhìn cô, cô không dám tiếp tục nói nữa.
Ôn Thiển dùng nĩa nhỏ chọc một miếng bánh nhỏ đưa đến bên miệng Cố Viêm, dỗ dành nói: “A…ăn một miếng đi, đừng tức giận nữa!”
Cố Viêm không há mồm, cũng không cảm kích cô.
Ôn Thiển dịch ghế lại gần anh, nũng nịu nói: “Đừng như vậy nữa mà… Về sau em sẽ không lại đoán bậy nữa…”
Cố Viêm lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Em lại đây.”
Ôn Thiển chậm rãi đến gần anh, không phải là anh đang muốn đánh người để nguôi giận đó chứ?
Cố Viêm giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, không nhẹ nhàng như mọi khi mà có chút thô lỗ, như thể là đang trừng phạt vậy.
Nhưng mà sau đó, anh lại trở về sự ôn hoà thường ngày, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, để anh hôn lấy và vuốt ve…
Dù Ôn Thiển không có chút kinh nghiệm nào nhưng cô cũng biết đây là bước dạo đầu cho một chuyện gì đó…
Cố Viêm trượt môi xuống cổ cô, vừa mút vừa cắn, khiến cô ngứa ngáy rồi mềm nhũn…
Không biết từ lúc nào anh đã luồn tay vào trong quần áo cô, xoa nắn hai cái bánh bao nhỏ kia của cô…
“Được rồi, đi đánh răng ngủ thôi.”
Quần áo vẫn còn nguyên, chưa cởi một cái gì thì người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Trên mặt cô đều là vẻ dục cầu bất mãn, cô nói: “Không làm hả?”
“Xoa bóp ngực xong rồi, em còn muốn làm gì nữa?”
Ôn Thiển:???
Ôn Thiển khóc không ra nước mắt: Quần sắp ướt hết rồi, thế mà anh thật sự để người ta đi ngủ, đừng đùa giỡn như vậy chứ!!!
Cố Viêm đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn rồi gói số bánh còn lại cất vào tủ lạnh, đi về phòng tắm trong phòng ngủ chính làm vệ sinh chuẩn bị đi ngủ.
Ôn Thiển cũng đi vệ sinh, vào phòng vệ sinh cô theo thói quen soi gương ở phía trên bồn rửa mặt thì phát hiện trên cổ cô trồng rất nhiều “dâu tây”.
A, đồ ác ma, trên cổ cô có nhiều “dâu” như vậy, khiến cô không biết ngày mai làm sao đi làm. Ngày nắng to lại mặc áo cổ cao, nói không chừng người ta sẽ xem cô như đồ thần kinh.