100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 71




Sức mạnh của Chu Mộ Nhiên làm sao chống lại được Tô Cấm Khê, bị ấn lại đùng đùng đánh cho cái mông đỏ chót một mảnh, rất nhanh đã không giãy dụa.

“Nhìn nam nhân nhà người bị nữ nhân khác buộc lên giường, ngươi cao hứng như thế?” Tô Cấm Khê xoay ngược người trước mặt ôm vào trong ngực, chỉ thấy khóe mắt Chu Mộ Nhiên dẫn theo giọt nước mắt.”Ta là nam nhân của ngươi, bất luận kẻ nào cũng không được chia sẻ, hiểu không?”

“Ừm.” Chu Mộ Nhiên kỳ thực cũng không phải thuần túy xem trò vui. Biết thái hậu bức bách Tô Cấm Khê, ở trong phòng loanh quanh  thầm mắng hơn nửa ngày, tổ tông tám đời của Thái hậu cũng không thoát khỏi.

Thế nhưng nhớ lại mỗi thế giới thân phận của người yêu đều vượt qua y, lần này lại ăn quả đắng, vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Đương nhiên, nếu để cho hắn ăn quả đắng chính là mình, mà không phải lão bà (từ này mang ý nghĩa là bà già đấy chứ không phải là vợ đâu nha~) kia thì tốt hơn.

“Ta xem mông một chút.” Tô Cấm Khê tức giận xong lại không nhịn được đau lòng.

“Không được.” Chu Mộ Nhiên dùng sức giữ chặt không cho hắn xem

“Vậy ta để tiểu Phúc  đi vào xem, hoặc là, gọi tất cả thị nữ thái giám trong cung này lại đây xem.”

Chu Mộ Nhiên chẹp chẹp miệng không hé răng.

“Để ta xem một chút.” Ngữ khí của Tô Cấm Khê mềm nhũn, “Lúc nãy ta tức giận, ta xem một chút có bị thương không.”

Thịt trên mông dày như vậy, làm sao có khả năng đánh thương. Chỉ là có chút đau, nhiều nhất  vẫn là xấu hổ.

Tô Cấm Khê nói vài câu, Chu Mộ Nhiên từ bỏ giãy dụa, xoay người qua.

Trên mông Chu Mộ Nhiên là mấy dấu tay hồng hồng, kỳ thực đánh  không nặng, chỉ là da ở chỗ này quá non, rất dễ dàng lưu lại dấu ấn.

Bị đánh như thế mấy lần, dấu ngón tay đỏ thẫm trên da thịt trắng như tuyết, Tô Cấm Khê không khỏi miệng khô lưỡi khô.

Đáng tiếc cũng chỉ là miệng khô lưỡi khô, bụng dưới một chút phản ứng đều không có.

Tô Cấm Khê thầm chửi một câu.

Sắc đẹp trước mặt, hắn lại bị bức phải làm thánh nhân.

“Ta bôi ít thuốc cho ngươi.”

Thuốc của hoàng gia, đương nhiên đều là tốt nhất, bôi một tầng thuốc mỡ xanh nhạt vào,cảm giác rát nhất thời biến mất, đổi thành một loại mát mẻ rất thoải mái.

Ngón tay của Tô Cấm Khê dính thuốc mỡ, xoa nhiều lần vào vết sưng đỏ kia.

Chu Mộ Nhiên thoải mái rầm rì, không thấy ánh mắt của Tô Cấm Khê ở phía sau đã càng ngày càng nguy hiểm.

Không biết lúc nào, cái quần kia đã bị ném đến dưới giường mềm, mà tiểu khố bên trong cũng vô cùng đáng thương mà bị kéo sang một bên.

Hai chân Chu Mộ Nhiên tách ra nửa quỳ trên giường, để cho ngón tay của đối phương ra vào trong lỗ nhỏ.

Một tay này, phu phu hai người đã sớm chơi đến thông thạo vô cùng.

Rất nhanh Chu Mộ Nhiên liền hai mắt mê ly, thân thể cũng hơi run, theo bản năng mà rầm rì  một tiếng, “Tiến vào… Đi vào…”

Người phía sau tựa hồ ngừng chốc lát, lần thứ hai đi vào không chỉ tăng thêm một ngón tay, cũng mãnh liệt lên.

Trong chớp mắt bật thốt lên Chu Mộ Nhiên liền tỉnh lại, còn chưa kịp giải thích, liền bị ra vào nhanh chóng phía sau kích thích đến không nói lên lời.

Điểm kia bị ma sát nhiều lần, rất nhanh Chu Mộ Nhiên liền triệt để hạ vũ khí đầu hàng.

Hôm qua mới tiết ba lần, ngày hôm nay lại một lần, dù là thân thể này trẻ tuổi nóng tính, cũng có chút ăn không tiêu.

Mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cảm giác mình được người ôm lấy, cũng lười mở ra xem.

Chỗ mẫn cảm phía dưới truyền đến cảm giác ấp áp mềm mại, giống như bị bao vây lấy, làm Chu Mộ Nhiên giật mình lập tức mở mắt ra.

“Ngươi…”

“Mỗi lần đều là ta tiến vào, ngươi xưa nay cũng không cảm thụ qua cảm giác này đúng không?” Đầu lưỡi tinh xảo của Tô Cấm Khê liếm láp, Chu Mộ Nhiên muốn nói cái gì, nhưng trong đầu đã sớm triệt để trống rỗng.

“A a a a a a… a ——” phần eo cao cao cung lên, tóm chặt lấy mái tóc của Tô Cấm Khê đang vùi đầu ở phía dưới mình, toàn bộ bắn ra.

Tô Cấm Khê không có một chút nào giãy giụa chăm chú bao vây lấy, nuốt xuống toàn bộ những tinh hoa kia, lại duỗi đầu lưỡi đem nơi đó liếm sạch sành sanh.

“Ngươi…”

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Chu Mộ Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, lại rất cảm động.

Chuyện như vậy, y kỳ thực đã từng xem qua trên phim và sách vở, nhưng đáng tiếc y quá thẹn thùng, dù cho hai người là phu thê mấy đời thì y cũng chưa từng làm như thế cho đối phương. Thế nhưng lần này đối phương lại làm cho y trước, còn cẩn thận chăm sóc như vậy.

“Thoải mái không?”

“Không được nuốt vào đi, đắng…” Chu Mộ Nhiên mặt đỏ chót, lại thẹn thùng, cũng có cảm xúc mãnh liệt chưa biến mất.

“Không đắng, ăn thật ngon. Ngọt ngào, giống như ngươi.” Tô Cấm Khê hôn một đường từ bụng dưới đến hàm dưới Chu Mộ Nhiên.”Thỏa mãn sao? Có lại tới một lần nữa?”

Chu Mộ Nhiên theo bản năng mà che  phía dưới, hốt hoảng  lắc đầu một cái.

Lại một phát? Mạng già muốn không còn. Lão công đời này đã biến thành sắc cuồng ma sao?

Nhìn dáng dấp kinh hoàng của người trong lồng ngực, Tô Cấm Khê không nhịn được trầm thấp nở nụ cười.

Thanh âm kia vừa trong trẻo vừa trầm thấp, rất khác với những thái giám bình thường, Chu Mộ Nhiên nghe hết sức thoải mái.

“Nếu không muốn, sau này liền thành thật một chút. Thế giới này có rất nhiều thứ có thể cám dỗ ngươi, vừa là tiểu thái giám mi thanh mục tú, vừa là tiểu cung nữ xinh đẹp tuyệt trần, ta cũng không muốn trên đầu màu xanh (bị cắm sừng).” Tô Cấm Khê gặm tiểu trái cây trên ngực Chu Mộ Nhiên một cái. “Muốn, thì nói với ta. Ta tuy rằng không thể muốn ngươi, thế nhưng để cho ngươi thỏa mãn thì không thành vấn đề.”

“Ngươi, thật sự…” Chu Mộ Nhiên đột nhiên cảm giác thấy oan ức. Không phải thay mình, mà là thay Tô Cấm Khê.

Mỗi ngày nhìn người yêu của mình, nhưng chỉ có thể giở trò, không thể tiến thêm một bước nữa, chẳng trách rất nhiều thái giám đều thành biến thái.

Một lần hai phát, đã đầy đủ Chu Mộ Nhiên chịu. Tô Cấm Khê ôm y đi ngâm ôn tuyền một chút, Chu Mộ Nhiên buồn ngủ, lúc mở mắt ra đã là chạng vạng, mà Tô Cấm Khê đã sớm đi rồi.

Chu Mộ Nhiên không khỏi có chút cảm giác mất mát.

Dặn dò chuẩn bị bữa tối, Chu Mộ Nhiên miễn cưỡng dựa vào ghế mềm xem đống tấu chương kia.

Ai biết phía trên kia đã có một hàng lời chú thích màu đỏ, Chu Mộ Nhiên trợn mắt lên, nhận ra chữ viết này, là của Tô Cấm Khê

Thế nhưng y càng xem thì mắt càng trợn lớn, không nghĩ tới người yêu của mình lại thấu triệt chuyện triều chính đến thế, quả thực có thể nói  là “Nhất châm kiến huyết” (Một câu đi thẳng vào chủ đề ).

Chu Mộ Nhiên nhìn nhập thần, cơm bưng lên mà vẫn không  nghĩ thả xuống, vừa ăn vừa lật xem, nhìn thấy lời bình đặc sắc còn có thể vỗ bàn hô hay.

Một chồng tấu chương này, bị Tô Cấm Khê chia làm  ba loại.

Giống như ba loại của Chu Mộ Nhiên, Tô Cấm Khê gọi là, người hữu dụng, người vô dụng, người muốn ngoại trừ.

Những chữ này nếu đổi thành hoàng đế khác đều sẽ khép vào tội can thiệp triều chính chém đầu cả nhà. Thế nhưng mối quan hệ của Chu Mộ Nhiên và Tô Cấm Khê là gì, sau khi nhìn thấy sẽ chỉ cảm thấy lão công nhà mình thực sự là quá tri kỷ, quá anh minh rồi.

Một chồng tấu chương này chính là phân tích rõ ràng nhất nội tâm của đám thần tử.

Chu Mộ Nhiên cảm giác lão công của mình thực sự là quá tri kỷ, ngay cả chuyện như vậy đều giúp y làm, thất lạc không tên trong lòng vừa nãy đều nhạt đi.

Liên tiếp mấy ngày, Chu Mộ Nhiên ban ngày ngồi trên long ỷ xem đám thần tử phía dưới cãi nhau, hạ triều thì nghe Thái phó phân tích chính sự, cùng với gặp phải tình huống thì nên đối mặt như thế nào.

Mấy ngày nay có Thái phó hỗ trợ phân tích, y càng ngày càng  nhìn ra Thái sư cùng với vây cánh của lão có chút rục rà rục rịch.

“Không bằng…” Ngón tay của Thái phó dính nước trà, giấu mấy tiểu thái giám viết mấy chữ.

Chu Mộ Nhiên cũng không phải lưu ý, người đứng bên cạnh y đã thay đổi một nhóm, đều là Tô Cấm Khê tự mình sắp xếp cho y. Trong hoàng thành này, Chu Mộ Nhiên tự nhiên tín nhiệm Tô Cấm Khê nhất.

Thế nhưng đã mấy ngày liên tiếp Tô Cấm Khê đều không lộ diện. Chu Mộ Nhiên không khỏi có chút nhớ.

Y trẻ tuổi nóng tính, lại là mới ăn thịt, mấy ngày liên tiếp không làm, cả người đều có chút đứng ngồi không yên.

Ngày hôm đó Chu Mộ Nhiên trong lòng không thoải mái, chỉ lên lớp nửa ngày. Lúc trở lại tẩm cung thấy Tô Cấm Khê vẫn không đến, mặt Chu Mộ Nhiên có chút xanh lên.

Rõ ràng đều ở trong một hoàng thành, rõ ràng trước mỗi tối đều chạy đến ôm y ngủ, tại sao mấy ngày nay đến cả bóng người cũng không thấy một cái.

Gọi tâm phúc của Tô Cấm Khê – Tiểu Phúc lại đây dò hỏi, đối phương cũng là ấp úng không chịu nói.

Sau đó vẫn là y trong lúc vô tình nghe mấy tiểu thái giám bàn luận đến tên của Tô Cấm Khê, mà cùng với cái tên này, còn có một từ làm cho y vô cùng mẫn cảm: Thái hậu.

Chu Mộ Nhiên nhất thời phát hỏa, trong lòng một mảnh căm giận nhảy lên long sàng, tiện tay hạ xuống  màn che.

Không đến? Rất tốt. Tùy tiện! Chính mình cũng có thể sảng khoái!

Chu Mộ Nhiên cởi quần, tay trực tiếp bắt được. Vuốt ve chỗ đã bán ngạnh kia, Chu Mộ Nhiên cắn răng tự mình vuốt lộng.

Từ thế giới đầu tiên, bắt đầu từ khi Chu Mộ Nhiên gặp Cố Văn Hi, y đều chưa từng tự mình động thủ.

Khi có người yêu thì lúc nào cũng thỏa mãn, chỉ có thời điểm y không chịu được chứ không có lúc nào mà đối phương cho không được.

Mấy ngày trước cũng đều rất thoải mái, dù cho đối phương không thể tiến vào, chỉ có thể dùng ngón tay và miệng thì tâm của y vẫn tràn đầy.

Thế nhưng lúc này mới không đến nửa tháng, đối phương liền không thấy bóng dáng. Phái người đi gọi, cũng là một câu bận bịu, tránh mà không gặp. Hiện tại lại có Thái hậu liên luỵ ở trong đó.

Chu Mộ Nhiên tự mình đưa tay vuốt mấy lần, mới phát hiện hoàn toàn không phải cảm giác mà Tô Cấm Khê mang đến cho y. Giận hờn dùng lực, nhưng là càng ngày càng mềm, vành mắt không khỏi đỏ lên.

Chu Mộ Nhiên cũng không biết mình đây là làm sao.

Muốn tìm bất mãn, thật giống cũng không phải.

Đối phương cùng với y, dù cho chỉ là đơn thuần ôm cũng cảm thấy rất là thân mật.

Nhưng y nghe được đối phương cùng Thái hậu…

Trong lòng uất ức khó chịu hận không thể mạnh mẽ phát tiết một hồi.

Cúi đầu khóc một hồi, Chu Mộ Nhiên ngủ thiếp đi.

Tiểu Phúc nghe thấy động tĩnh bên trong màn che, thở dài trong lòng một tiếng, vội vã bẩm báo chủ tử nhà mình.

Chu Mộ Nhiên ngủ thẳng từ giữa trưa đến chạng vạng.

“Bệ hạ, Thái sư cầu kiến.” Tiểu thái giám nói nhỏ bên tai Chu Mộ Nhiên.

“A?” Chu Mộ Nhiên mới vừa mơ mơ màng màng  mở mắt ra, liền nghe đến Tiểu Phúc  ở bên tai bẩm báo.”Chuyện gì?”

“Chuyện này… Nô tài không có hỏi. Thế nhưng xem dáng vẻ của Thái sư thì là chuyện tốt.”

“Thực sự là làm càn, đều tìm tới tẩm cung của trẫm rồi. Để hắn đến ngự thư phòng chờ ta.” Chu Mộ Nhiên mới vừa tỉnh lại, một bụng khí rời giường.

Một người là quân, một người là thần, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không có ý định cho đối phương sắc mặt tốt. Huống hồ trong trí nhớ của nguyên chủ, hai cha con Thái sư này, chính là gian nịnh lớn nhất.

Luôn một bộ giả mù sa mưa muốn tốt cho y, kì thực là ý đồ mang thiên tử lấy lệnh thiên hạ.

Chu Mộ Nhiên vốn đang cân nhắc làm thế nào để bắt lấy đối phương, bây giờ lại thêm chuyện của Thái hậu, lại càng làm Chu Mộ Nhiên kiên định hơn.

Chu Mộ Nhiên ung dung thong thả  dùng bữa tối, thích ăn không thích ăn đều ăn một lần, nỗ lực tiêu hao thời gian. Chờ đến khi y vất vả ăn xong, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối lại, tiểu Phúc  ở một bên nhắc nhở, “Bệ hạ, Thái sư còn ở ngự thư phòng chờ.”

“Sách, ta còn thực sự đã quên.” Chu Mộ Nhiên đứng dậy, dặn dò tiểu Phúc thu lại tấu chương, “Đi, chúng ta đi nhìn Thái sư một chút đi.”