100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 52




“Mặc Trì, hắn...”

“Ngươi tuy rằng phiền ta, thế nhưng ta vẫn phải tới. Chỉ cầu các ngươi một sự kiện, sau khi xong chuyện ta sẽ làm trâu làm ngựa để trả lại ân tình của các ngươi.” Chu Mộ Nhiên tiến lên một bước ôm quyền.

“Sách, thật phiền toái.” An Mặc Trì liếc Chu Mộ Nhiên một cái, “Nếu như cuối cùng không thành công thì chúng ta không phải làm không công? Ngươi có tiền hay là có rượu ngon đền cho ta?”

“Tiền ta không có.” Chu Mộ Nhiên khổ mặt, “Rượu thì... Giống như cái rượu kia có được hay không?”

“Túy hồng nhan? Nơi nào có?” Ánh mắt An Mặc Trì sáng lên, bắt lấy hai vai Chu Mộ Nhiên.

“Chỉ cần có thể tìm được các nhánh tiêu đội khác thì có thể tìm được rượu.” Chu Mộ Nhiên một mặt nghiêm nghị.

“Ngươi gạt ta đúng không?” An Mặc Trì sửng sốt một chút bật thốt lên.”Ngươi cho rằng ta ngồi ở trong nhà thì không biết Hóa thành xảy ra vấn đề sao?”

“Ngươi biết cái gì?”

“Biết tiêu sư của ngươi đều bị chết.” An Mặc Trì tức giận mà nói.

Mặt Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt trắng bệch, dù cho đã biết trước việc này nhưng mà một lần nữa nghe lại vẫn có cảm giác bị kích thích.

“Mặc Trì ngươi nói chuyện chú ý chút!” Lạc Hồng Du cau mày, “Chúng ta đi vào trước lại nói.”

“Chuyện rượu không phải là giả.” Ngữ khí Chu Mộ Nhiên suy yếu mà lại kiên định, “Năm nhóm tiêu đội khác nhau áp giải năm đợt hàng hóa của cùng một thương đội. Nếu như có thể tìm tới tiêu đội, tự nhiên có thể tìm tới rượu.”

“Tiểu tiêu sư, hàng hóa của tiêu cục các ngươi đã mất rồi liền muốn chúng ta đi trộm nhà khác sao?” An Mặc Trì trừng Chu Mộ Nhiên.

“Vì tìm ra hung thủ.” Chu Mộ Nhiên không thối lui chút nào, “Ta nhất định phải làm như thế. Các huynh đệ chết thảm của ta đang trông mong ta tìm ra hung thủ.”

“... Vì rượu ta liền đi giúp ngươi đi. Thế nhưng…ta chỉ muốn rượu, cái khác ta mặc kệ.”

“”Ừm. Đa tạ hai vị.” Chu Mộ Nhiên thả lỏng rất nhiều.”Việc này không nên chậm trễ, chậm sẽ sinh biến, chúng ta phải mau chóng tìm tới.”

“Cái này không cần ngươi bận tâm. Chỉ là mấy tiêu đội, ta có thể tìm đến các ngươi thì tự nhiên cũng có thể tìm được người khác.” An Mặc Trì lẫm lẫm liệt liệt mà phất tay một cái, “Tiểu Hồng, xem ngươi.”

“Hai người các ngươi yên tâm.” Lạc Hồng Du vỗ ngực một cái bảo chứng.

Ngay đêm đó, Lạc Hồng Du liền thu đến bồ câu đưa tin, trên mặt mang theo nụ cười mở ra tờ giấy trên tay, “Tìm tới hai đội, còn lại ngày mai sẽ có đáp án chính xác. Đi đội nào trước?”

“Đồng thời đi.” An Mặc Trì đứng lên, “Một người một bên.”

“Tiểu Minh ngươi theo ai?” Lạc Hồng Du quay đầu nhìn Chu Mộ Nhiên.

“Ta cùng...” Tầm mắt của Chu Mộ Nhiên không do dự nhìn về phía Lạc Hồng Du.

“Hắn cùng ta đi cùng nhau. Phân công nhau hành động!” An Mặc Trì đứng dậy, kéo Chu Mộ Nhiên đến bên cạnh.

“Hảo” Lạc Hồng Du tính tình tốt cười cười, lấy ra một tờ bản đồ, “Hai nhánh tiêu đội này ở chỗ này, sáng sớm ngày mai chúng ta không càn biết có đắc thủ hay không thì đều phải tập hợp ở chỗ này.”

“Hảo” Hai người khác gật đầu, ba người phân công nhau hành động.

“Công phu của ta không tốt, chúng ta phải ra tay như thế nào?” Sau khi chia tay với Lạc Hồng Du, Chu Mộ Nhiên nhìn An Mặc Trì.

“Biết thân thủ của bản thân không tốt thì không cần phải tự ý làm chủ.” An Mặc Trì hừ một tiếng. “Tiểu Hồng tuy rằng am hiểu súc cốt công cùng khinh công, thế nhưng nhưng công phu khác đều không hề tốt.”

“Biết rồi.” Hóa ra là sợ hắn làm phiền hà đối phương. Chu Mộ Nhiên gật đầu, người này còn thật chân tâm đối xử tốt với huynh đệ của mình.”Quan hệ của các ngươi thật tốt.”

“Ngươi đây là đố kị sao?” An Mặc Trì lôi kéo Chu Mộ Nhiên cùng cưỡi một con ngựa, “Đỡ lấy.”

“... Tại sao ta lại ngồi phía trước?” Chu Mộ Nhiên còn chưa từng ngồi cùng với người khác trên một con ngựa, ngồi ở trước mặt An Mặc Trì cảm thấy hết sức không được tự nhiên.

“Không có yên ngựa, ngươi ngồi ở phía sau sẽ bị rớt xuống.” An Mặc Trì sờ sờ ngựa dưới thân, “Bảo bối nhi là Thiên lý mã, chạy đi ta đều không khống chế được.”

“Như vậy...” Chu Mộ Nhiên mờ mịt gật gật đầu, “Nhưng là ngồi nghiêng rất khó chịu a.”

“... Ngồi tốt!” Ánh mắt An Mặc Trì lấp loé, hai chân một kẹp bụng ngựa, không cho Chu Mộ Nhiên đáp án.

“A a a...” Đối phương không nói quá về tốc độ của con ngựa này, chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vun vút, gò má đều thổi đau đớn. Đặc biệt là không có yên ngựa nên dưới thân đều rất trơn trượt, theo Bảo bối nhi chạy lao đi, Chu Mộ Nhiên cũng nhảy lên nhảy xuống.

“Đã bảo phải bám chắc.” An Mặc Trì nói bên tai Chu Mộ Nhiên.

“Đừng dựa vào ta gần như thế để nói chuyện a!” Khí tức nóng ấm xuyên thẳng vào lỗ tai của y, thực sự ngứa khó chịu.

Chu Mộ Nhiên không nhịn được tránh ra, nhưng không nghĩ theo lại bị nảy lên, toàn bộ người kém chút rơi ra.

“Đã nói phải nghe lời rồi.” An Mặc Trì lạnh nhạt duỗi dài cánh tay vòng lại, kéo người vào trong lồng ngực.”Nắm chặt.”

“A?”

“Nắm chặt eo của ta!”

Chu Mộ Nhiên xấu hổ lặng lẽ nghiêng người ôm eo An Mặc Trì, không nói cái khác, có lồng ngực rắn chắc kia chắn gió, ngược lại cảm giác ấm áp nhiều.

Chỉ là tư thế này quá mức ám muội.

Sau khi ngồi trong lồng ngực của An Mặc Trì, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh chóng, thoáng chốc đã đến địa điểm cần tới.

“... Chúng ta cần hoá trang thành phụ tử sao?” Chu Mộ Nhiên nhớ lại phương thức đối phương hoa trang trà trộn vào trong tiêu đội của bọn họ.

“A.” An Mặc Trì tà mị cười một tiếng, bóp bóp cằm Chu Mộ Nhiên, “Muốn làm con trai của ta sao?”

“Cút đi.” Chu Mộ Nhiên vỗ bỏ tay của đối phương, “Rốt cục làm như thế nào?”

“Hóa trang thành phu thê thì sao?”

“Được, chỉ là vợ có chút cao.” Chu Mộ Nhiên hé miệng. Đùa giỡn người ai không biết!

“... Ngươi ở chỗ này chờ, ta một mình đi vào.”

“Không được!” Chu Mộ Nhiên cầm chắc cổ tay của đối phương.

Để hai người kia tới đã là y thua thiệt, vạn nhất hai người lại bởi vì y mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y thực sự khó thoát khỏi trách nhiệm.

“Tiểu tiêu sư, công phu của ngươi kém như vậy, đi cùng ta thì chỉ thêm phiền phức.”

“Vậy ngươi còn mang theo ta!” Chu Mộ Nhiên giận dữ, đưa tay cầm chắc cánh tay của An Mặc Trì.”Ngươi không để ta đi vào thì cũng đừng nghĩ đi.”

“Sách, phiền phức.” An Mặc Trì nhìn bàn tay trên cổ tay mình, “Nhắm mắt.”

“?” Chu Mộ Nhiên còn không phản ứng lại, toàn bộ người đã bị đối phương ôm vào trong ngực, dưới chân truyền đến một cảm giác vô lực, đã cùng theo An Mặc Trì bay lên trời.

“...” Chu Mộ Nhiên hiện tại mới phát hiện mình có chút choáng cao, nhìn phòng ốc cùng cành cây lướt qua mình, vội vã đưa tay che miệng lại, chỉ lo bản thân kêu thành tiếng.

Dù cho có võ công của nguyên thân thế nhưng cũng chỉ như An Mặc Trì nói, là một tiểu tiêu sư.

Biết đao pháp, đánh không tồi, thế nhưng những thứ như bí tịch võ lâm cái gì, đối với một người lớn lên trong một tiêu cục nhỏ bé như y lại chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

Điểm huyệt, sẽ không. Khinh công, đại khái có thể nhảy lên lên độ cao như một cái đống cỏ khô.

So với điểm huyệt, khinh công của An Mặc Trì, còn có súc cốt công của Lạc Hồng Du, y thực sự quá kém.

“Bịt miệng làm gì? Chảy nước miếng?” An Mặc Trì kỳ quái mà hỏi.

Chu Mộ Nhiên căm tức nhìn y.

“Bước kế tiếp!”

“Nhìn thấy cái rương kia không?” An Mặc Trì chỉ chỉ cái rương trong tiểu viện.” Tí nữa ta thả ngươi xuống, ngươi đốt cái rương kia, sau khi bốc cháy thì đá nát rồi nấp kỹ.”

“Ngươi thì sao?”

“Không nên hỏi đừng hỏi, Tiểu tiêu sư.”

Chu Mộ Nhiên mím môi theo kế hoạch làm việc. Sau khi đốt lửa liền một cước đá bay, không chỉ tạo thành tiếng vang mà còn làm cho đám cỏ ở bên cạnh bị bắt lửa.

Chu Mộ Nhiên xoay người nấp kỹ.

Trong sân có người kêu gào, nhất thời ầm ĩ một mảnh.

Chu Mộ Nhiên ẩn giấu ở trong bóng tối, không dám ló ra, thế nhưng nghe động tĩnh, An Mặc Trì hẳn là không bị người phát hiện.

Đợi đến trong sân một lần nữa yên tĩnh lại, Chu Mộ Nhiên mới nghiêng người ra khỏi bóng tối nhìn bên ngoài, không nhìn thấy bất cứ người nào, lại phát hiện trên thân đã là một thân mồ hôi lạnh. Mấy chuyện như là trộm đồ này vẫn là lần đầu tiên y làm.

“Tiểu tiêu sư, đi ra.” Phía sau vang lên thanh âm quen tai, Chu Mộ Nhiên quay đầu lại, đối phương đã đứng ở phía sau y.

“Đắc thủ?”

An Mặc Trì lắc lắc chiếc lọ trên tay, “Ta có lưu lại cho bọn hắn tin nhắn. Đi thôi.”

“Vẫn chưa thể đi.” Chu Mộ Nhiên kéo chặt tay An Mặc Trì.

“Làm sao?”

“Không thể đi, ta sợ bọn họ...” Sắc mặt Chu Mộ Nhiên tái nhợt, “Sẽ có kết cục giống như tiêu cục chúng ta.”

“Ngươi cho rằng không tìm được đồ vật liền muốn giết người sao?” An Mặc Trì khịt mũi con thường, “Giết người nhất định phải là có vấn đề.”

“Cái gì ý nghĩa?”

“Ngươi chờ xem.” An Mặc Trì nhấc cằm về phía trong sân.

Quả nhiên, không lâu lắm trong sân lại lần nữa trở nên xao động. Lần này An Mặc Trì đã ôm Chu Mộ Nhiên lên cây, từ trên cao nhìn vào trong sân

“Ám tiêu Túy hồng nhan mất rồi, mọi người nhanh phòng bị.” Trong sân ầm ầm một mảnh, hận không thể khua chiêng gõ trống mà để cho người trong thiên hạ đều biết.

” Chuyện gì xảy ra?” Chu Mộ Nhiên cảm thấy được không hiểu ra sao. Tiêu cục của bọn họ mất ám tiêu nhưng mà không dám lộ ra, mọi người nói năng thận trọng. Nhưng xem cái cái tiêu cục này lại chỉ lo người khác không biết.

“Đã bao ta lưu lại tờ giấy cho bọn họ. Chỉ cần không phải xuẩn đến chờ chết, đương nhiên biết nên làm như thế nào.” An Mặc Trì cười nhạt, “Chỉ là cái ám tiêu, không đến nỗi phải giết người, huống hồ ám tiêu chính là bình rượu. Quang minh chính đại tuyên bố tiêu mất rồi, ném đi thứ bùa đòi mạng này, kẻ ngu si mới sẽ không chọn.”

“Hung thủ kia sẽ tin sao?”

“Tin hay không, Tiêu cục đã có phòng bị. Hung thủ rõ ràng đang tìm kiếm thứ gì đó, mặc kệ có phải Túy hồng nhan hay không, thì hiện tại cũng đã làm rõ Túy hồng nhan của bọn họ đã mất rồi, hung thủ sẽ không lãng phí thời gian trên người bọn họ nữa.”

“Ngươi là nói, cứ như vậy, hung thủ trái lại không dám tới hỏi?”

“Hỏi, thì sẽ tiết lộ bọn họ muốn thứ đồ gì.” An Mặc Trì ôm chặt người trong ngực, xoay người nhảy xuống cây, cùng Chu Mộ Nhiên tiến về phía đã hẹn trước với Lạc Hồng Du

“Dương mưu.” Chu Mộ Nhiên ám ám khẳng định thủ đoạn này của An Mặc Trì, một chiêu này ngược lại từ bị động thành chủ động, làm cho hung thủ không ứng phó kịp, tránh đi khả năng người vô tội bị hại.”Vậy thì chỗ Lạc Hồng Du?”

“Yên tâm, Tiểu Hồng chỉ có thể làm tốt hơn ta.”

Quả nhiên khi bọn họ đến chỗ ước định thì Lạc Hồng Du đã đến, trong tay thưởng thức một cái lọ nho nhỏ. “Phát, nhiều Túy hồng nhan như vậy đủ uống đến mấy năm, ai mà ra tay lớn như vậy?”

“Hừ.” An Mặc Trì cười nhạt một tiếng, “Ta giống như ngửi được mùi vị gì. Còn lại hai đội?”

“Đã có địa điểm.” Lạc Hồng Du nghiêm nghị, “Ngày hôm nay toàn bộ giải quyết.”

“Bên của ngươi?” Chu Mộ Nhiên bất an hỏi một câu.

“Cũng đã xử lý tốt, chuyện mất Túy hồng nhan cả thành đều biết.” Lạc Hồng Du cười cười, “Phỏng chừng mấy năm sau đều sẽ truyền lưu cố sự về đạo tặc tham rượu này.”