100 Cách Cưng Vợ

Chương 781: Dùng anh ta để trao đổi




"Đều tại tôi, tất cả đều tại tôi..." anh ta dựa vào tường, dáng người cao gầy suy sụp còng cả xuống, anh ta đúng là vô dụng, đã vài tiếng rồi vẫn không đến bên cạnh cô ấy được.

Lục Hi dơ tay ra đấp mạnh hai quả vào vai anh ta: "Bùi Dục, cậu tỉnh lại cho tôi, bây giờ còn chưa đến lúc cậu để tang, cho dù cậu nản lòng mất hết ý chí, cũng phải chờ Tịch Giai Giai quay về đã."

"Tôi không có năng lực bảo vệ tốt cô ấy, thậm chí khi xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, tôi nói sẽ bảo vệ cô ấy an toàn, kết quả lại không làm được, tôi là kẻ vô dụng... A!" Hai mắt Bùi Dục đỏ cả rồi, nói xong câu cuối, thậm chí anh ta còn tự lấy tay tát mạnh vào mình hai cái.

Lục Hi nghe những lời kia, lại nhìn gương mặt sưng đỏ của anh ta, thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Là anh em với nhau, trông thấy anh ta như vậy, anh rất đau lòng, cũng bị anh ta lây nhiễm.

Thẩm Dĩnh cũng từng gặp chuyện không may, khi đó anh không phải không như thế sao? Chỉ là anh không đành lòng khiến Bùi Dục cũng gặp phải những điều này.

Một người sĩ diện như vậy, vậy mà lại tự tát mình hai cái trước mặt mọi người, sự khó chịu thật sự đã ngấm sâu tận trong xương tủy của anh ta, từ lúc cô ấy xảy ra chuyện, anh ta đã không còn quan tâm gì nữa rồi.

Lục Hi không nghi ngờ chút nào, nếu như lần này Tịch Giai Giai không về được, thì Bùi Dục sẽ chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.

Giây phút này, đối với người đàn ông ấy mà nói, việc an ủi đã không còn tạo nên bất kỳ tác dụng gì nữa rồi, chỉ có tin tức về Tịch Giai Giai mới có thể khiến anh ta đỡ hơn một chút.

May mà, hai mươi phút sau, cuối cùng cảnh sát cũng truyền đến tin tức tốt, thông qua theo dõi loại trừ camera giám sát suốt quãng đường dài đến bốn mươi km, bọn họ đã xác định được khu vực bọn bắt cóc đang ở.

Vị trí ở bên cạnh đường quốc lộ ngoài thành phố, chỗ đó có hai nhà xưởng bỏ hoang, trước kia từng là một nhà máy điện cỡ lớn.

Bùi Dục vội vàng bật dậy đi đến, nhìn địa đồ trên bàn hình, anh ta đã tỉnh táo lại: "Đã xác định được ở bên nào chưa?"

Có lẽ khả năng ở nhà máy điện sẽ lớn hơn, dù sao thì nhà máy hóa chất có quá nhiều lối vào, tôi cảm thấy bọn họ sẽ không chọn lựa chỗ sơ hở như thế, hơn nữa diện tích nhà máy điện cũng lớn hơn một chút."

Bùi Dục nhìn chằm chằm vào sơ đồ đã đánh dấu, ghi nhớ từng cái vào trong lòng, rồi sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn người phụ trách hành động lần này: "Anh cho người theo tôi đến nhà máy điện."

"Được."

Sau khi phân công kỹ càng tỉ mỉ, đội cảnh sát lập tức lên đường, lúc ông cụ nhận được tin tức cũng ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng, có điều giữa lúc bận rộn, không ai đặc biệt để ý đến ông ấy.

Quyền lợi, địa vị... đứng trước mạng sống con người, những thứ ấy chỉ có thể xếp ở phía sau.

Lục Hi nhẹ nhàng thở ra, anh cũng không đi theo Bùi Dục, Thẩm Dĩnh thì hơi lo lắng hỏi: "Để Bùi Dục đi không có vấn đề gì chứ?"

Mặc dù có cảnh sát đi cùng, nhưng một khi anh ta mất lý trí, cho dù là cảnh sát cũng rất khó để khống chế.

Nhưng Lục Hi nghe xong lại lắc đầu: "Không sao, chỉ cần xác định vị trí của Tịch Giai Giai, Bùi Dục sẽ xử lý tốt."

"Anh ta sẽ không làm chuyện gì khác người đấy chứ?"

"Về chuyện này..." Lục Hi suy nghĩ một chút, nhưng những người kia đã tra tấn người phụ nữ của Bùi Dục như vậy, còn gửi video cho anh ta nữa, chắc chắn lúc Bùi Dục thật sự trông thấy đám người ấy, dù biết là không đúng thì cũng phải lột một lớp da.

Có điều, đừng nói là Bùi Dục, cho dù đổi lại bất kỳ người đàn ông nào khác, trông thấy người phụ nữ của mình bị ngược đãi như vậy, cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

Hiển nhiên do đối phương muốn nắm được nhược điểm, cố ý muốn anh ta xem, nếu như Bùi Dục thấy vậy mà vẫn bỏ qua coi như không nhìn thấy thì cũng không phải điều tốt.

Tục ngữ nói rất đúng, đối đãi với kẻ ác phải dùng biện pháp ác độc.

Cho nên lần này, Lục Hi cũng không định ngăn cản, để anh ta xả giận đi.

Khi Bùi Dục và cảnh sát đến nhà máy điện, đã vào buổi tối, sắc trời tối dần, ngược lại càng có tác dụng bảo vệ hành động lần này.

Nhìn nhà máy điện đang chìm trong bóng tối, trái tim Bùi Dục cũng trở nên căng thẳng.

Thậm chí cảnh sát còn dùng cả máy bay không người lái, để tiến hành kiểm tra bên trong nhà máy điện từ trên không trung, nhìn hình ảnh được truyền về, cả nhà máy điện lớn như vậy đều tối om chỉ có một chỗ là sáng đèn.

Kéo camera gần hơn để quan sát, thì gần như đã có thể xác định bọn bắt cóc đang ở ngay chỗ này.

Đội trưởng phụ trách hành động lần này lập tức sắp xếp đặc công, tiến vào nhà máy điện từ các hướng khác nhau, đồng thời cũng bảo người đang tìm kiếm bên nhà máy hóa chất sang hết bên này.

Sau khi sắp xếp xong toàn bộ, chỉ còn chờ người trong đó đi ra thôi, chỉ cần một tên bắt cóc trong đám đó ngoi đầu lên, thì bọn họ sẽ hành động ngay lập tức.

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, hơn bốn mươi phút đồng hồ rồi vẫn không có chút động tĩnh nào cả, Bùi Dục đã hơi tức giận khó kiềm chế nổi nữa rồi.

"Cứ chờ đợi như vậy sao? Có thể đột kích hay không?"

Đội trưởng nghe thấy thế biết anh ta đã sốt ruột, vội vàng trấn an tâm trạng của anh ta: "Cậu chủ Bùi, nếu bây giờ xông vào rất có thể sẽ không khống chế được bọn bắt cóc, khiến cô Tịch bị thương."

Bùi Dục nhíu chặt mày lại, mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với anh ta mà nói đều vô cùng khó khăn.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, cánh cửa sắt đóng chặt của nhà kho kia bị người bên trong kéo ra!

Đội trưởng lập tức cầm lấy bộ đàm, ra lệnh cho mấy đội nhỏ đang mai phục gần đó: "Hành động!"

Sau tiếng ra lệnh, thông qua hình ảnh từ máy bay không người lái, Bùi Dục trông thấy một đám người mặc đồng phục cảnh sát màu đen nhảy ra, gần như không có động tĩnh gì đã ép tên bắt cóc kia lại.

Ngay sau đó, người thứ hai cầm dao nhọn, hoảng hốt ra ngoài thăm dò, kết quả, cũng giống với tên đàn ông vừa rồi.

Đội cảnh sát nhỏ lập tức vào trong kho hàng, cùng lúc đó, những người được sắp xếp ở phía khác cũng hướng về phía bên này, ngay lập tức bao vây chặt chẽ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Người dẫn đầu xông vào mở camera cảm biến trên người ra, anh ta nhìn thấy Lý Trạch một tay cầm dao găm, tay kia hung dữ gì chặt Tịch Giai Giai cả người loang lỗ đầy máu.

Kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát khiến trong lòng anh ta thầm kêu một tiếng không tốt, hiện giờ con tin không chỉ bị thương quá nhiều, thậm chí ý chí đã có chút không tỉnh táo nữa rồi.

Việc này đối với kế hoạch giải cứu phía sau không phải một tin tức tốt.

"Hiện giờ anh đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí trong tay xuống!"

Sau khi Lý Trạch nghe thấy thế thì đột nhiên cười ha hả, anh ta lui về sau vài bước, mãi cho đến khi cả người đã dựa vào tường: "Thả cô ta? Anh cảnh sát này đang nói đùa với tôi sao?"

"Bây giờ anh thả người, không chống cự lại, sau khi bị bắt có thể được khoan hồng."

"Ha ha ha, tôi đã gây ra chuyện lớn như vậy, dù có được xử nhẹ thì có thể xử nhẹ thế nào?" Lý Trạch không để vào mắt chút nào, đã làm sai rồi thì cho nói sai luôn.

Cảnh sát không ngừng khuyên giải anh ta, Lý Trạch cũng không kiên nhẫn nghe hết, trong lúc đó, thậm chí anh ta còn kéo cổ Tịch Giai Giai tạo thành một vệt máu.

Màu máu đỏ tươi nhuộm đầy lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt bầu không khí trở nên căng thẳng.

Đúng lúc ấy, dường như Lý Trạch bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại mở miệng lần nữa: "Anh muốn tôi thả cô ta cũng không phải không thể được..."

"Điều kiện của anh là gì?"

"Đưa Bùi Dục đến đây đổi." Lý Trạch không cần nghĩ đã thốt ra: "Để người đàn ông kia thay cho cô ta, tôi sẽ buông ra."