100 Cách Cưng Vợ

Chương 736: Ở bên nhau mọi lúc




"Không được, làm lỡ chuyện của tôi tôi sẽ không vui vẻ." Bùi Dục nói, còn khoát tay áo: "Đi mau đi mau."

Hai người thấy Bùi Dục thật sự không muốn chính thức giới thiệu cho bọn họ làm quen với nhau thì cũng hơi khó hiểu liếc nhìn nhau một cái, một người hơi cao gầy hơn một chút trong đó mở miệng nói: "Lạ nhỉ, suốt ngày diễn cảnh yêu đương trên bảng tin nhưng lúc đến trước mặt thì lại không cho gặp."

"Lần sau lần sau." Bùi Dục càng tỏ ra mất kiên nhẫn: "Đi đi, đừng làm phiền người khác."

Thấy thái độ của anh vô cùng kiên quyết nên mấy người kia cũng không miễn cưỡng nữa, trêu đùa vài câu liền quay người đi ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, căn phòng vừa rồi còn la hét ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, sau khi đóng cửa phòng lại Bùi Dục mới buông đầu Tịch Giai Giai ra, thấp giọng thì thầm nói: "Người lớn cả rồi mà còn quấn người như thế..."

Tịch Giai Giai đưa tay chỉnh lại đầu tóc của mình, cũng có chút không hiểu: "Anh làm gì mà ấn đầu em xuống như thế chứ?"

Chẳng lẽ anh không muốn giới thiệu mình với bạn bè của anh hay sao?

Hay là vẫn cảm thấy bộ dạng bây giờ của cô không thích hợp?

Bàn tay cầm đũa của Bùi Dục dừng lại, đũa vừa mới cầm lên lại buông xuống một lần nữa, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cô, sự thâm thúy trong đáy mắt khiến cho trái tim người ta đập mạnh lên: "Em lại suy nghĩ gì linh tình cái gì đấy?"

Tịch Giai Giai không phục nhìn ngược lại: "Không phải sao? Anh vừa giữ chặt đầu của em còn gì."

Bùi Dục: "Vừa rồi mặt em đỏ thành cái dạng kia, anh có thể để cho người ta nhìn thấy à?"

"Hả?" Cô suýt chút nữa đã không kịp phản ứng lại được, sao lại kéo tới trên người mình rồi...

Bùi Dục lại không biết xấu hổ mà vô cùng tự tin nói ra: "Dáng vẻ đỏ mặt của người phụ nữ của anh thì chỉ có anh mới được nhìn thấy, người khác muốn ngấp nghé một chút cũng không được."

"..."

Tịch Giai Giai lập tức hiểu rõ dáng vẻ khác thường vừa rồi của anh là vì cái gì, cô có thể hiểu được từ lúc hai người nói yêu thương nhau đã không tự giác quan tâm tới đối phương rồi.

Nhưng lòng ham chiếm hữu mạnh đến mức này thì cũng không nhiều.

"Cũng không đến mức như vậy chứ..." Tịch Giai Giai nhỏ giọng thầm thì.

"Đương nhiên rồi, dựa vào cái gì mà cho bọn họ nhìn thấy chứ, mấy người đó không có mắt như thế, buổi hẹn này của anh dễ dàng lắm sao, làm gì có thời gian để mà quan tâm tới những người khác nữa."

Tịch Giai Giai không hiểu được tình bạn giữa mấy người đàn ông với nhau nên không khỏi cảm thán: "Anh như vậy mà vẫn có bạn bè được nhỉ."

Nếu như đổi lại là con gái thì hành vi trọng sắc khinh bạn này có lẽ sẽ bị lôi ra làm đề tài nói chuyện mỗi ngày mất.

Bùi Dục nghe xong lời này chợt hăng hái: "Tịch Giai Giai thế thì em lại không biết gì về anh rồi, trừ em ra thì thử hỏi tất cả mọi người ở thành phố J này xem có ai không muốn kết bạn với Bùi Dục anh hay không."

"Được được được." Tịch Giai Giai không chịu được dáng vẻ tự luyến này của anh: "Em biết anh lợi hại rồi nhưng dù có lợi hại hơn nữa thì vẫn phải ăn cơm đúng không?"

Nói xong cô gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của anh, dùng phương thức như vậy để ngăn miệng Bùi Dục lại.

Lúc này Bùi Dục mới dừng miệng lại, an tâm hưởng dụng thịt cả đến từ bạn gái.

Sau khi hai người cơm nước xong xuôi mới là sáu giờ, Tịch Giai Giai đã nói với người nhà là bảy giờ sẽ trở về cho nên bọn họ vẫn còn có thời gian một tiếng.

"Hôm nay em phải về bên chỗ cô em, không tới bệnh viện."

Bùi Dục nhíu mày: "À, người cô kia của em đấy à."

Mặc dù giọng điệu của anh đã vô cùng bình thản nhưng Tịch Giai Giai vẫn nghe ra được một chút khinh thường trong đó nên cô không khỏi nhìn lại người bên cạnh: "Anh không thích cô của em à?"

"Cứ coi là như vậy đi, không có cảm giác."

"Rõ ràng là không thích."

Bùi Dục cười: "Hơi giống với người cơ hội, nhưng nếu là người thân của em thì anh không muốn nói thêm cái gì."

"Anh có thể nhìn ra à?" Tịch Giai Giai hơi bất ngờ, dù sao anh cũng mới mới chỉ gặp qua bà ta có một lần, có lẽ cũng không tính là gặp mặt, chỉ mới nhìn thấy ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Bùi Dục có thể nhớ được bà ta đã rất không dễ dàng mà giờ lại còn có thể nhìn ra được tính cách của đối phương.

"Anh còn có thể nhìn ra được người dượng kia của em còn cơ hội hơn so với cô của em."

Tịch Giai Giai gật đầu, đối với ánh mắt nhìn người của anh ít nhiều vẫn có chút bội phục: "Anh nhìn người rất chuẩn."

Nói xong, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, liên tục không ngừng hỏi: "Vậy có phải anh cũng cảm thấy mẹ em là người cơ hội đúng không?"

Dù sao trong mắt người có tiền như bọn họ thì những người dân nghèo khổ như cô có rất nhiều phong cách hành sự không giống với anh.

Có thể không hoãn lại hay không?

Cho tới nay đều quan tâm tới ấn tượng của Bùi Dục với Đường Lệ Quyên mà ngược lại đã quên hỏi một câu, anh có ấn tượng với Đường Lệ Quyên như thế nào.

"Em nói bác gái à, hoàn toàn không cần, bà ấy là một người vô cùng mạnh mẽ hơn người." Bùi Dục không cần nghĩ ngợi mà gần như là thốt ra, câu trả lời cũng vô cùng cao: "Giống như em vậy nhưng lại hoàn toàn khác với người cô và dượng kia của em."

"Anh thật sự nghĩ như vậy à?"

"Ừm." Bùi Dục nhớ tới cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở: "Người bình thường mà biết con gái của mình tìm được một người bạn trai có bản lĩnh như thế không phải sẽ vô cùng vui mừng hay sao nhưng bác gái lại sợ em phải chịu thiệt thòi nên cực lực muốn em chấm dứt quan hệ với anh, mặc dù những chuyện này đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt nhưng cũng rất đả động đến anh."

Bùi Dục rất ít khi thao thao bất tuyệt vắt óc tìm mưu kế để đánh giá một người như thế này cho nên Tịch Giai Giai tin tưởng mỗi một chữ anh nói bây giờ đều là thật.

Đường Lệ Quyên và Tịch Hướng Vinh cả đời này đều là người thành thành thật thật giữ khuôn phép chưa bao giờ có suy nghĩ muốn nương nhờ vào ai để đạt được cuộc sống giàu có sung sướng, suy nghĩ như vậy cũng được truyền cho Tịch Giai Giai rất tốt.

Cho nên người một nhà này Bùi Dục đều rất thích, cũng không phải thích vì bọn họ tự lập tự cường vì anh hi vọng người phụ nữ của mình có thể dựa dẫm vào mình nhưng điều kiện tiên quyết là tình cảm của cô ấy đối với mình là thuần túy.

Hiện tại xem ra, Tịch Giai Giai đối với anh thật sự là thuần túy đến mức không thể thuần túy hơn được nữa.

Hai người nắm tay nhau không có mục đích đi dạo ở trên đường, dọc theo hai bên đường của chợ đêm có rất nhiều tiểu thương bày ra mấy quầy bán hàng nhỏ, Tịch Giai Giai thích một cái ốp lưng điện thoại di động, cô còn mua hai con búp bê tình lữ, một con đưa cho Bùi Dục còn một con giữ lại cho mình.

Còn lại nửa giờ, cô nhất định phải trở về.

Bùi Dục lái xe đưa cô về đến dưới nhà của cô cô, đó là một khu phố cổ có rất nhiều hộ gia đình cùng chung sống ở đó, hoàn cảnh ở khu này rất kém cỏi, mọi thứ rất cũ kỹ nên căn bản cũng không có công nhân vệ sinh dọn dẹp.

Lúc này xe của Bùi Dục dừng ở mặt đường mấp mô bên cạnh nhìn có chút cảm giác không hài hòa không nói ra được.

Tịch Giai Giai cởi dây an toàn trên người ra rồi đưa tay lấy túi sách ở chỗ ngồi phía sau: "Vậy em đi lên đây?"

"Ừm, anh nhìn em đi lên rồi mới đi." Bùi Dục nói xong cũng cởi dây an toàn trên người ra, cúi người hôn cô.

Chỉ là còn chưa đợi anh đụng đến người mình Tịch Giai Giai đã vội vàng ngửa người ra sau né tránh: "... Đừng làm bậy, đã bảy giờ rồi."

Mặc dù có người ở lầu dưới nhưng Tịch Giai Giai vẫn vô cùng nghi ngờ đối với sự tự chủ của Bùi Dục: "Ngày mai và ngày kia em đều có tiết học, cũng không phải là không gặp được."

"Nhưng anh không muốn tách ra với em, ước gì bây giờ được đưa em về chung một nhà."

"Em cũng không muốn mà nhưng bây giờ không phải là không còn cách nào khác sao..."

Bùi Dục nhìn dáng vẻ xoắn xuýt đắn đo của cô cũng không đành lòng nói cái gì đành phải mở khóa xe ra, thả cô rời đi.

Nhìn theo thân ảnh của cô gái nhỏ biến mất ở cửa hành lang, Bùi Dục không khỏi cười nhẹ lắc đầu, cuộc sống khổ sở này của anh bắt đầu từ lúc nào vậy.