100 Cách Cưng Vợ

Chương 698: Chuyện khẩn




Đường Lệ Quyên chưa thấy Tịch Hướng Vinh ra ngoài thì căn bản không yên tâm rời khỏi: “Bác sĩ tôi không sao rồi, tôi đợi ông già nhà tôi tỉnh lại rồi qua đó.”

Bác sĩ không đồng ý cách làm này của bà: “Với cảm xúc bây giờ của bà, chưa đợi được bệnh nhân tỉnh lại nữa thì bà đã ngã xuống trước rồi đó.”

Nói xong, ông ta nhìn sang Tịch Giai Giai ở một bên: “Có con gái bà ở đây trông chừng là được rồi, bà mau đi truyền dịch đi, ca phẫu thuật ở bên này tiến hành rất thuận lợi, không cần lo lắng đâu.”

Tịch Giai Giai cũng lo là bà chống đỡ không nổi, vội vàng nói: “Đúng đó mẹ, có con ở đây rồi mẹ còn sợ gì nữa, hơn nữa cô và dượng cũng ở đây mà.”

Đường Lệ Quyên nhìn Bùi Dục đứng ở bên kia một cái, bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, cuối cùng cũng không có nói gì nữa mà theo y tá đi đến phòng truyền dịch.

Thấy bà chịu nghe lời, Tịch Giai Giai thở phào một hơi, tiếp tục đứng ở cửa đợi Tịch Hướng Vinh, lại qua gần 15 phút, người cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bên dưới chiếc chăn màu trắng, mu bàn tay của Tịch Hướng Vinh đầy kim tiêm, trên đỉnh đầu treo một bộ truyền dịch, người vẫn còn chưa tỉnh lại vì chưa hết thuốc gây mê, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng đến nỗi có chút xanh, trông vô cùng không ổn.

“Bệnh nhân chắc sẽ tỉnh lại trong vòng hơn một tiếng nữa, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến thăm khám, người nhà không cần quá lo đâu, có tình hình gì thì ấn chuông, bác sĩ đều sẽ có mặt.”

Tịch Giai Giai vội vàng gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

“Đừng khách sáo, đây là điều chúng tôi nên làm thôi.” Bác sĩ cũng vô cùng khách sáo, chỉ là sự khách sáo này vốn không phải là đối với bọn họ, mà là nể mặt của Bùi Dục.

Tịch Giai Giai vô cùng rõ, cho nên cô cũng nhìn qua người đó.

Bùi Dục kể từ khi bước vào bệnh viện thì đã nhận các loại ánh mắt khác nhau, nhưng tất cả anh đều làm như không thấy, không có một chút phản ứng nào, mãi cho đến bây giờ Tịch Giai Giai nhìn về phía anh, người này mới ngước mí mắt lên, chậm rãi đi đến phía trước cô, nhỏ tiếng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tịch Giai Giai nhanh chóng cúi đầu, có chút tránh né tầm mắt mà người đàn ông nhìn tới.

Đột nhiên, cảm giác khi đối diện với Bùi Dục đã không giống như trước đây nữa, cái loại cảm giác này đến vô cùng nhanh chóng, nhanh chóng đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không thích ứng kịp.

Nhìn Tịch Hướng Vinh được đẩy vào trong phòng bệnh, cô và dượng đều trông nom ở bên cạnh, Tịch Giai Giai ra ngoài nói với Bùi Dục một tiếng: “Tôi đến văn phòng bác sĩ một chuyến để hỏi thăm tình hình đây.”

Vừa nãy có nhiều người, cô chưa kịp nói thêm vài câu, bây giờ tất cả đã ổn định, nhân lúc Đường Lệ Quyên còn chưa truyền dịch xong, cô phải đi tìm hiểu tình hình trước.

Tuy cô và dượng trưởng thành và vững vàng hơn, nhưng học vấn của bọn họ đều không cao, khi gặp chuyện thì sẽ luôn có chút sợ hãi, hơn nữa không có trình độ văn hóa thì cái gì cũng kinh ngạc, cô đi là tốt nhất.

Bùi Dục gật gật đầu: “Có cần tôi đi cùng em không?”

Tịch Giai Giai liền từ chối rất nhanh: “Không cần đâu, tôi tự qua đó được rồi.”

Nói xong, giống như là sợ anh sẽ cảm thấy khó chịu, cô lại giải thích một câu: “Anh đi theo thì bác sĩ cũng căng thẳng, đến lúc đó cái gì cũng không tiện nói.”

Bùi Dục suy nghĩ đích thực là đúng như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa: “Tôi đợi em ở bên ngoài phòng bệnh.”

“Được.”

Tịch Giai Giai một mình đến văn phòng của bác sĩ, thấy cô đi vào, bác sĩ trị liệu chính lập tức đứng dậy: “Cô Tịch.”

Được ông ta đối đãi tôn kính như vậy, Tịch Giai Giai có chút không quen, cô không phải là Bùi Dục, không thể hoàn toàn thờ ơ được, người ta khách sáo thì cô càng khách sáo hơn, vội vàng cúi người xuống: “Bác sĩ, tôi đến hỏi tình hình của ba tôi.”

“Được.” Bác sĩ kéo ghế tới, giải thích cặn kẽ kết quả kiểm tra: “Ba cô cao huyết áp nhiều năm, lại cộng với mỡ máu tương đối nhiều, lại không uống thuốc giảm đau nên gây áp lực lên não, thế là mới dẫn đến xuất huyết não đột ngột hôm nay, chứng bệnh này không phải bệnh nhỏ, lần này coi như là may mắn vì được đưa đi bác sĩ kịp thời, hơn nữa ca phẫu thuật cũng rất nhanh, người thì không sao nhưng sau này vẫn cần chú ý, cái này phải đợi đến khi tất cả các kiểm tra kết thúc mới có thể nói với cô.”

Tịch Giai Giai cảm thấy lo lắng sau khi nghe điều này: “Vậy liệu ông ấy có bị biến chứng nào khác sau ca phẫu thuật không?”

“Cái này thì không đâu, cô cứ yên tâm, chúng tôi đều rất chuyên nghiệp, chỉ cần uống thuốc và chú ý chế độ ăn uống thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”

“Dạ được.” Nói xong vấn đề bệnh tình, còn có một chuyện mà Tịch Giai Giai lo lắng nhất: “Chi phí cho ca phẫu thuật này là bao nhiêu?”

Khi hỏi câu này, giọng cô bất giác trở nên dịu đi, cô biết loại phẫu thuật này cho dù chỉ là nội soi thôi nhưng giá cả cũng tuyệt đối không nhỏ, động một tý là 210-240 triệu rồi, lại cộng thêm nằm viện uống thuốc sau đó, tổng lại cũng phải hơn 300 triệu, điều này đối với Tịch Hướng Vinh bị thất nghiệp và Đường Lệ Quyên làm việc vặt mà nói thì là một con số không nhỏ.

Vừa nãy sau khi được biết người đã không sao, phản ứng đầu tiên của cô chính là chi phí, nói cô vô tình cũng được, xem trọng tiền cũng được, vấn đề thực tế như vậy cô cũng không thể chạy khỏi được.

Người không sao là tốt rồi, nhưng mà tiền cũng là chuyện khẩn cấp, cần phải nghĩ cách để giải quyết.

Tịch Giai Giai đã sẵn sàng để đi mượn tiền rồi, cho dù là bao nhiêu đi nữa, ít nhất là phải chữa bệnh, không thể làm lỡ sinh mạng được.

“Chuyện chi phí tôi cũng đã tính qua giúp cô rồi, chi phí phẫu thuật lần này là 168 triệu, việc điều trị bằng thuốc sau này cộng với nội trú sẽ tốn thêm ít nhất là 150 triệu nữa, trong đó còn một bộ phận là bảo hiểm y tế không thanh toán được, tỉ lệ là khoảng 60%.”

Sáu mươi phần trăm?

Sau khi nghe những lời này, cả người Tịch Giai Giai đều không ổn rồi, tức là nếu như 300 triệu, tự bọn họ phải móc ra 180 triệu.

Cô đi đâu để có số tiền đó đây, càng huống hồ, 300 triệu căn bản là không đủ.

Dường như là nhìn ra sự lo lắng của cô, bác sĩ nở nụ cười an ủi với cô: “Tôi biết là bên cô vô cùng lo lắng chuyện chi phí, có chuyện này còn chưa nói với cô nữa, chi phí lần phẫu thuật này đã được bên Tổng giám đốc Bùi trả rồi.”

“Trả rồi?” Tịch Giai Giai vừa bất ngờ vừa kinh ngạc: “Khi nào vậy?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, viện trưởng dặn dò chúng tôi, đã được thanh toán toàn bộ rồi.”

Tịch Giai Giai lúc này mới hiểu ra, thì ra là lúc anh gọi điện thoại cho viện trưởng, đã giải quyết vấn đề này luôn rồi, chẳng qua là cô không biết mà thôi.

Nghĩ đến số chi phí đó, đáy lòng Tịch Giai Giai không những không có thở phào một hơi mà ngược lại càng trở nên nặng nề hơn nữa, cô chỉ đành gật đầu qua loa: “Dạ được, tôi biết rồi, vậy sau này làm phiền bác sĩ rồi.”

“Không cần khách sáo.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tịch Giai Giai không có trực tiếp về phòng bệnh mà đứng ở bên cạnh cửa sổ ở cuối hành lang một hồi, hễ nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với Bùi Dục, cả người cô đều vô cùng cẩn trọng và căng thẳng.

Nói gì với anh ấy đây?

Cảm ơn, hay là cảm kích?

Dường như đều không đủ để biểu đạt tâm trạng vào giờ phút này của cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Dục cho cô tiền, nhưng lần này không giống với mỗi lần trước đây, tiền của anh đã giải quyết được sự phiền não lớn nhất của cô, nhưng cũng khiến cho cô sinh ra một loại cảm xúc vô cùng khác thường.

Người đàn ông đó dường như đã giúp cô một việc rất lớn rất lớn, lớn đến nỗi...cô hoàn toàn không biết nên trả như thế nào nữa.