100 Cách Cưng Vợ

Chương 690: Quyệt định đối mặt




Cuộc trò chuyện với Thẩm Dĩnh đã tác động rất lớn với Đường Uyển, sáng sớm hôm sau khi Vương Thu Phương đến đưa canh bổ, cô uống xong đột nhiên rất bình tĩnh mở miệng: “Mẹ, con biết canh này là Mã Thiên Xích kêu người đưa tới rồi mẹ lại cầm đến cho con.”

Biểu tình trên mặt của Vương Thu Phương có chút cứng đờ, sau đó vội vàng cười khừ: “Con nói cái gì vậy, canh nay chính là mẹ hầm cho con, có liên quan gì tới Tiểu Mã...”

“Mẹ, mẹ đừng lừa con nữa, nguyên liệu trong bát canh này không dễ xử lý, nếu như không phải có tay nghề chuyên môn thì không làm được như thế này.”

Vương Thu Phương mấp máy môi, muốn giải thích cái gì đó lại phát hiện căn bản không biết nên nói cái gì, bỏ đi, hiểu mẹ không ai bằng con gái, đồ ăn bà ta nấu Đường Uyển ăn từ bé đến lớn, chắc chắn có thể nhận ra được.

Đã đến nước này, Vương Thu Phương cũng nói thật: “Mẹ không phải cố ý muốn giấu con, con hiện nay đang trong thời kỳ hồi phục, cơ thể cần dinh dưỡng, mẹ sợ nói là do Tiểu Mã chuẩn bị thì con sẽ không uống, mẹ còn bận bịu công việc trong bệnh viện của mẹ và con thì lấy đâu ra thời gian để nấu cơm tẩm bổ cho con như vậy.”

Ánh mắt hơi rủ xuống, nhìn chiếc bát sứ trắng rỗng không trên tay, sau khi trầm ngâm suy tư vài giây mới ngẩng đầu lên lại: “Mẹ bảo anh ấy tự đến đưa đi.”

Đột nhiên nghe thấy một câu này, Vương Thu Phương có hơi bất ngờ: “Ai?”

Đường Uyển đen mặt nói: “Mã Thiên Xích.”

Nhiều ngày như vậy mọi người đều làm khó cô, cô đã 22 tuổi rồi, không thể giống như một đứa trẻ, ít nhất vấn đề tình cảm của bản thân phải xử lý được.

Vương Thu Phương đương nhiên hy vọng cô có thể gặp Mã Thiên Xích, là người lớn bà ta có thể nhìn ra được tình ý của Mã Thiên Xích dành cho con gái của bà ta, là rất thật lòng, bọn họ nếu như thật sự có thể ở bên nhau, Uyển Uyển sẽ rất hạnh phúc.

Chỉ là tình cảm của con gái đối với Mã Thiên Xích đều cực kỳ mãnh liệt, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cơ thể, mặc dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng bà ta trước giờ đều không có nói cái gì.

Lúc này nghe thấy cô bằng lòng gặp anh, trong lòng Vương Thu Phương đương nhiên vui mừng: “Con ngoan, con suy nghĩ thông suốt rồi?”

Suy nghĩ thông suốt rồi?

Đường Uyển cảm thấy cô không có, nghĩ đến người đàn ông đó trong lòng vẫn sẽ nhức nhối từng cơn, cô khẽ lắc đầu: “Tóm lại cũng phải đối mặt.”

Thẩm Dĩnh nói đúng, trốn tránh sẽ không mang lại cho cô cái gì cả, cô nhất định phải học cách đối mặt, đối mặt với anh không phải đang đối mặt với chính trái tim của mình.

Nghe thấy cô có thể nói như vậy, trong lòng Vương Thu Phương cũng vui mừng, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô: “Uyển Uyển, con cũng là người lớn rồi, con có thể nghĩ như thế mẹ rất mừng, Tiểu Mã theo như mẹ thấy cũng không phải người xấu, nó đối với con không tệ, nhưng cụ thể ở bên nhau như thế nào vẫn phải xem cảm nhận của bản thân con, mặc kệ kết quả như thế nào, mẹ đều ở bên cạnh con, con không cần kiêng kỵ quá nhiều.”

Trên thế giới này bất luận xảy ra chuyện gì, duy nhất có thể ở bên cạnh chỉ có người thân của chính mình.

Mắt Đường Uyển đỏ hoe, cảm động đồng thời cũng tự tin hơn, có lẽ cô thật sự nên thử đi một bước này.

- ---

Sau khi cô nói với Vương Thu Phương bảo Mã Thiên Xích tự mình đưa tới, vào bữa tối hôm đó, anh bèn xách một ấm giữ nhiệt xuất hiện ở phòng bệnh.

Đường Uyển hôm nay đã xuống giường đi lại bình thường, cô vì dạo ở hoa viên trên người vẫn mặc chiếc áo khoác dệt kim màu đỏ.

Thấy anh đi vào, theo bản năng tay siết chặt áo trên người, vốn tưởng Mã Thiên Xích sẽ hỏi cô tại sao bỗng nhiên để anh đến đây, nhưng không ngờ anh cái gì cũng không nói.

Động tác cực kỳ tự nhiên mở nắp lồng giữ nhiệt ra, đổ canh nóng ra bát rồi để ở kệ ở đầu giường: “Ăn cơm tối đi.”

Biểu cảm đó, hành động đó, không biết còn tưởng anh mỗi ngày đều đến đây chăm sóc cho cô, hoàn toàn không thấy một chút khác thường.

Có điều bầu không khí khi ở cùng thế này ngược lại khiến Đường Uyển hơi thả lỏng, nếu như tận tâm cô cũng sẽ không được tự nhiên, như thế này là tốt rồi.

Sau khi anh bày đồ ăn ra, đi đến giá treo quần áo ở cuối giường, cởi áo vest ngoài trên người ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt cũng bị anh nới lỏng một chút, hờ hững thắt trên cổ.

Đường Uyển nhìn dáng người đó, sau vài giây ánh mắt bèn di chuyển đến chiếc lồng giữ nhiệt, cô không nói gì, nương theo đó mà bê bát từ từ ăn.

Mã Thiên Xích không có lại gần, cố tình ngồi ở trên ghế sô pha cách cô tương đối xa, nhìn ra tinh thần của cô rất căng thẳng, anh sợ mình sau khi qua đó cô ăn càng không thoải mái.

Mãi đến khi Đường Uyển sắp ăn xong, anh mới cầm khăn giấy đi đến, sau khi đưa cho cô, nhìn đồ ăn còn dư lại một nửa thì hơi nhíu mày: “Sao lại ăn ít như vậy?”

Đường Uyển đã ăn no 7 phần: “Bữa trưa ăn hơi muộn, không thấy quá đói.”

Mã Thiên Xích cũng không ép cô, anh thu dọn đồ ăn lại, khi cô tưởng anh chuẩn bị vứt đi, không ngờ anh lại ngồi ở ghế bên cạnh, giải quyết nốt đồ ăn thừa.

Anh ăn rất nhanh, nhưng động tác và tư thế vẫn rất tao nhã, chắc có liên quan đến lễ nghe trên bàn ăn mà nhiều năm anh đã dưỡng thành, nhưng Đường Uyển lại nhìn đến tròn mắt líu lưỡi.

“Anh, anh chưa ăn cơm sao?”

Mã Thiên Xích nuốt đồ ăn trong miệng xong mới từ từ mở miệng: “Ừm, không kịp ăn.”

Lúc anh kết thúc cuộc họp thì thời gian đã còn sớm, nếu như còn đi ăn thì sẽ đến chỗ cô muộn, anh lại sợ cô sẽ đói bụng cho nên vội vàng chạy đến đây.

Đường Uyển nhìn đồ ăn đã có chút nguội, rốt cuộc không nhẫn tâm, loại mùi vị gì cũng có, nhiều nhất vẫn là áy náy: “Anh vừa rồi sao không ăn cùng tôi...”

“Sợ em cảm thấy không thoải mái.” Mã Thiên Xích ăn đơn giản vài miếng rồi bèn thu dọn đưa cho hộ lý ở ngoài cửa, bộ dạng toàn hoàn không để tâm.

Về đến phòng bệnh nhìn thấy mặt mày của cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đi đến ngồi bên cạnh, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự ôn nhu: “Làm sao thế?”

Đường Uyển lúc này mới hoàn hồn, không biết làm sao, chính là có chút không chấp nhận được chuyện người đàn ông này ăn đồ thừa của cô.

Anh từ khi nào phải ăn qua đồ thừa của người khác chứ...

Nhưng cô không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể hoảng loạn che giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt đi: “Không có gì...”

“Tối nay tôi ở lại cùng với em.”

Đường Uyển có hơi hoảng: “Mẹ tôi đâu?”

“Tôi kêu bác gái về nghỉ ngơi rồi.” Nói xong, dường như sợ cô sẽ cảm thấy không thoải mái, lại bổ sung một câu: “Em không muốn tôi ở đây với em sao?”

“Cũng không phải.” Đầu của Đường Uyển có chút loạn, lần nào chỉ cần vừa thấy người đàn ông này, những tính toán từ trước trong lòng của cô sẽ hoàn toàn mất hết.

“Anh ở lại với tôi thì ngủ thế nào?”

Mã Thiên Xích giơ tay vỗ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Co lại một chút, không có vấn đề gì.”

Chiếc ghế này trông chỉ rộng hơn 1m một chút xíu, dáng người của anh vốn dĩ là cao to, nằm lên đó ngay cả chỗ trở mình cũng không có, chỉ nghĩ thôi cũng biết rất khó chịu rồi.

Nhưng thấy anh kiên trì như vậy, Đường Uyển cũng không tiếp tục nói gì nữa, cầm chiếc điều khiển mở TV treo trên tường, giọng nói của MC trong chương trình truyền ra, tóm lại cũng không có khó chịu lắm.

Mã Thiên Xích cũng không có nhìn cô, mà lấy laptop xem biểu đồ số liệu đầy màu sắc, hai người chung sống hòa thuận, trong khoảng thời gian đó anh nhận một cuộc gọi, hoàn toàn không có tránh sự tồn tại của Đường Uyển.

“Biệt thự xem xong thì ký hợp đồng, cậu toàn quyền phụ trách, và phần trang trí thì chỗ nào có thể thay đổi được thì đều thay đổi hết, quy hoạch dựa theo phương án của kiến trúc sư, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.”