100 Cách Cưng Vợ

Chương 680: Ở lại cùng với anh




Mặc dù là Tịch Giai Giai muốn đợi một lát để trông chừng anh, nhưng mà không phải có ý ở lại đây cả đêm: "Anh không thể để cho anh ta ở lại chờ tôi một chút được à?"

Bùi Dục đưa tay chỉ đồng hồ treo trên tường: "Đã mười một giờ rồi, người ta không cần ngủ hả?"

Tịch Giai Giai im lặng không nói được lời nào, đúng vậy, không thể cứ để tài xế đợi mãi ở trong xe, hình như là cũng không tốt lắm.

Nếu không thì bây giờ về thôi nhỉ?

Nhưng nếu như tối hôm nay anh phát sốt thì biết làm sao bây giờ, ở gần đây đều là khu nhà giàu, căn bản cũng không có bệnh viện, lái xe cũng đã đi rồi, một mình anh ở nhà có thể xảy ra chuyện gì hay không.

Trong nháy mắt, một bài báo về một người đàn ông chết thảm ở trong nhà xuất hiện ở trong đầu, lông mày của Tịch Giai Giai càng nhíu chặt lại, đấu tranh tư tưởng phải gọi là rất kịch liệt.

Đi hay là ở lại đây, quả thật là một vấn đề khó khăn.

Đợi một lát sau Bùi Dục cũng không thấy cô nói lời nào, rất hợp thời mà mở miệng ra vẻ đáng thương: "Nếu như em muốn về thì cứ về đi, một mình tôi cũng đã quen rồi, nếu như tối nay có sốt cũng không sao đâu, ngày hôm sau tôi lại đến bệnh viện là được."

"Ngày hôm sau anh đến bệnh viện cũng không còn kịp nữa rồi." Tịch Giai Giai nghe xong câu này thì lại bắt đầu sốt ruột nổi giận: "Anh là người lớn mà tại sao ngay cả chút kiến thức cơ bản cũng không có, sốt suốt cả đêm thì sẽ mất nước, mà nếu như bây giờ anh phát sốt thì chắc chắn là do bị viêm nhiễm gây nên, không giống như bị sốt bình thường."

Bùi Dục nhún nhún vai, bất đắc dĩ giang tay ra: "Vậy một mình tôi có thể làm sao đây."

Tịch Giai Giai nhìn không được bộ dáng không thèm để ý chút nào của anh, cắn răng đứng dậy từ trên ghế sofa: "Thôi bỏ đi, tôi không đi nữa, chờ sáng mai tôi trở về nhà."

Bùi Dục nhìn cô gái nhỏ mới cao đến bả vai của mình, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ra hình bóng của cô, trong lòng có một loại tình cảm kì lạ nảy sinh: "Không phải là em sợ hãi hay sao, tại sao còn phải ở lại."

Tịch Giai Giai nhớ đến cảnh tượng trước đó ở trong phòng, nhắc đến thì cô vẫn cảm thấy khó chịu: "Anh là bởi vì đã ngăn cản thay tôi cho nên mới có thể bị thương nghiêm trọng như vậy, sao tôi có thể bỏ mặt anh được..."

Bùi Dục nhếch môi nhướng nhướng lông mày: "Sao vậy, thương cảm tôi à?"

Tịch Giai Giai không nói chuyện, người này lại nói: "Chút vết thương nhỏ này đối với tôi mà nói cũng không tính là cái gì, nếu như em thấy thương cảm tôi thì không cần đâu, tôi đã quen rồi."

Nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của người đàn ông, không biết tại sao vậy mà cô lại có thể tìm được cảm xúc yếu ớt đã bị che giấu ở dưới khuôn mặt cứng rắn đao kiếm bất nhập này.

Tịch Giai Giai ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh: "Ai thương cảm anh chứ, tôi chỉ là rất cảm ơn anh đã có thể giúp tôi."

Dù sao thì một nồi canh nóng hổi lớn như vậy, anh gần như là tiến lên che chở cho cô rất đúng lúc, ngay cả một giây do dự cũng không có, đổi lại là người khác thì chưa chắc cũng có dũng khí và quyết đoán như vậy.

Cái này cùng với chuyện đưa cho cô trang sức và châu báo hoàn toàn không giống nhau, chuyện này thật sự đã kề sát trên người cô.

Trước đó Bùi Dục vẫn luôn nói thích cô, ngoại trừ Tịch Giai Giai cảm nhận được anh cứ trêu chọc mình, một chút cảm giác khác cô cũng không cảm nhận được.

Nhưng mà hành động ngày hôm nay của anh đã khiến cho trong lòng của cô nảy sinh sự thay đổi.

Có lẽ Bùi Dục thật sự hơi thích mình, nếu không thì anh cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Cho dù là Tịch Giai Giai hơi chậm chạp đối với chuyện tình cảm, cái này cũng không đại biểu cho cô không biết phân rõ tốt xấu, ngày hôm nay Bùi Dục có thể làm được đến mức này, trong lòng của cô ít nhiều gì thì cũng biết nghĩ một chút.

Tất cả những tình cảm chân thật đều đáng giá được đối xử nghiêm túc, anh đã vì mình mà ngăn cản một nồi dầu nóng hổi, cô cũng không thể nào bỏ mặc một mình anh ở trong nhà được.

Nhìn Bùi Dục như là xùy một tiếng không thèm để ý, nhưng trên thực tế trái tim của anh đã sớm hóa thành một vũng nước: "Xem ra là em vẫn còn có chút lương tâm."

Tịch Giai Giai không thèm chấp nhặt với anh: "Anh có muốn ăn chút gì đó hay không, có đói bụng không?"

Buổi tối ngày hôm nay bị tạt nồi lẩu liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, tốt xấu gì thì cô cũng đã ăn chút gì đó ở trường học, anh đi chờ đón mình về còn đói bụng.

Nghe cô nhắc nhở như vậy, Bùi Dục quả thật cảm thấy hơi đói: “Em biết làm cái gì?”

Sau khi được cô nhắc nhở như vậy, Bùi Dục lại cảm thấy thật sự hơi đói bụng: "Em biết nấu cái gì, đồ ăn thường ngày thì tôi đều biết làm. Có điều bây giờ vết thương của anh còn chưa khôi phục lại, cũng chỉ có thể ăn một bát mì chay."

"Thôi bỏ đi, vậy tôi không ăn nữa." Trong đầu của Bùi Dục đang tưởng tượng ra bộ dạng của một bát mì trắng, khẩu vị cũng hoàn toàn không có: "Em đến đây trò chuyện với tôi đi."

Tịch Giai Giai đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay chỉnh tia sáng ở đầu giường cho tối xuống một chút, nhìn người đàn ông đang nằm ở trên gối. Lần trước anh còn làm chuyện ác với mình ở trong căn phòng này, lúc này cũng chỉ có thể yếu xìu nằm sấp xuống, sự chênh lệch như thế này khiến cho cô cảm thấy có chút thú vị.

Dường như là giày vò cũng mệt mỏi rồi, vào một giây đầu của Bùi Dục kề sát bên gối lại cảm thấy mệt rã rời, anh nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở bên cạnh mình, rõ ràng là không nói lời âu yếm gì với nhau, nhưng anh lại cảm giác rằng mình được lành lại.

Anh thật sự thích Tịch Giai Giai, nếu không thì cũng sẽ không theo đuổi như vậy, bởi vì bảo vệ người ta mà còn làm cho lưng của mình thiếu chút nữa bị phế đi.

"Tịch Giai Giai, em thích người đàn ông như thế nào?"

Trong bầu không khí im lặng, bỗng nhiên vang lên một âm thanh đột ngột.

Cô sửng sốt một chút, có chút không hiểu nói: "Anh còn có sức lực mà quan tâm tôi, còn không bằng quan tâm vết thương của chính mình đi."

"Đang hỏi em đó.." Bùi Dục lại không chịu bỏ qua, muốn hỏi cho ra ngọn nguồn mới chịu thôi: "Nói chút chủ đề khác để phân tán lực chú ý, nếu không thì tôi cứ luôn nghĩ đến vết thương sẽ càng khó chịu hơn."

Lấy cái cớ này... thật sự khiến cho người ta không biết phản kháng làm sao.

Thôi được rồi, xem như là anh bị thương vì mình, cô cũng cố gắng mà nói với anh hai câu.

Tịch Giai Giai nghiêng đầu suy nghĩ mẫu hình lý tưởng của mình: "Tôi thích người đàn ông trắng một chút, sạch sẽ một chút, tốt nhất là không nên nói nhiều, thông minh, người có trách nhiệm."

Bùi Dục nghe vậy: "Những thứ mà em nói thì tôi đều có."

"..."

Anh có à? Tính tình nóng nảy như vậy, còn lại không chịu nói đến cùng như vậy, có chỗ nào dính dáng đến anh cơ chứ?

Bùi Dục nhìn ra được suy nghĩ ở trong lòng của cô, hỏi cực kỳ ngay thẳng: "Có phải là em cảm thấy con người của tôi vô cùng kém cỏi hay không?"

Tịch Giai Giai rất muốn nói đúng vậy, những rốt cuộc cũng suy nghĩ đến chuyện bây giờ anh là một bệnh nhân, vẫn là biểu đạt cực kỳ uyển chuyển: "Không có, chỉ có điều anh không phải là mẫu người mà tôi thích."

"Tại sao chứ, tôi có chỗ nào không tốt à?"

Bùi Dục thật sự nghĩ không ra, anh có tiền có quyền, đối với bạn gái cũng xem như là hào phóng, sao mà cứ ở chỗ của cô thì lại suy nghĩ không thông?

Chẳng lẽ thật sự có báo ứng như người ta nói, trước kia đã đùa giỡn tình cảm của người khác, bây giờ bị người khác đùa giỡn tình cảm?

"Cũng không phải là không tốt, chính là cảm thấy chúng ta là người của hai thế giới." Thật vất vả mới có thể ngồi xuống yên tĩnh tâm sự với anh, Tịch Giai Giai cũng rất chân thành: "Anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, mà nghề nghiệp và bối cảnh gia đình của anh cũng khác tôi hoàn toàn, những chỗ khác nhau của chúng ta có nhiều lắm."

"Đây đều là cái cớ." Bùi Dục lại không cho rằng như vậy, không thích thì chính là không thích, nào có vấn đề gì liên quan đến giai cấp?

Anh càng nghĩ càng thấy không phục: "Tịch Giai Giai, có phải là em có thù với người giàu không?"

"Anh nhìn đi, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của chúng ta, lúc mà tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh, nhưng mà anh lại cho rằng tôi có thành kiến đối với anh."

"..."

Được, học được cách chọc giận người khác, tốt, cực kỳ tốt.

Bùi Dục nén giận trừng mắt nhìn cô: "Tôi thật sự không nên cản giúp em, để cho em thử cảm nhận cái gì được gọi là chủ nghĩa tư bản tàn nhẫn."