100 Cách Cưng Vợ

Chương 627: Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn




Lục Hi phát hiện cô không tự chủ được run rẩy, nhẹ giọng cười một câu: “Bảo bối, đừng run."

"..." Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng khép mắt lại, hít sâu cũng không có tác dụng: “Em căng thẳng."

"Ừ, anh cũng căng thẳng."

Đời người hơn ba mươi năm, chưa bao giờ căng thẳng như vậy, huyết áp cũng tăng vọt lên, không làm quá đâu, chỉ cần cao thêm một chút nữa, anh sẽ ngất đi mất.

Nhưng có mấy lời, anh nhất định phải nói.

"Hôm nay em rất đẹp."

Bên tai Thẩm Dĩnh như có làn gió ấm áp thổi qua, chọc vào trong lòng cô hơi ngứa ngáy, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, bàn tay khoác lên vai người đàn ông dùng sức nắm chặt: “Đi thôi."

Ánh mắt Lục Hi liếc nhìn cô như có độ ấm của bốn mùa, chỉ là một ánh mắt cũng chung tình sâu sắc như vậy: “Được."

Cuối cùng, vẫn là anh cất bước trước, dẫn theo cô dâu của anh lên sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm, hai ánh đèn chiếu xuống, một vị mục sư đến từ nước ngoài đứng sau cái bàn giữa hai người bọn họ, trong tay cầm một quyển sách hoa cỏ màu vàng dày cộp.

"Bây giờ mời cô dâu chú rể đọc diễn văn tuyên thệ… "

Sau khi người dẫn chương trình nói câu đó xong thì rời khỏi sân khấu, để lại không gian cho hai người.

Xunh quanh yên tĩnh, mục sư tóc đã hoa râm, mang một cái kính mắt tròn nhỏ, mặt áo khoác dài trắng, vạt áo trước màu đỏ vui mừng.

Ông ta nhìn về phía hai người, ánh mắt vô cùng hòa ái, có lẽ là do nghề nghiệp, cả người mục sư như có một lớp hào quang ấm áp, khiến người ta cảm giác vô cùng ấm áp: “Chuẩn bị xong chưa, chúng ta bắt đầu tuyên thệ lời thề khi kết hôn.”

Anh văn lưu loát đối Thẩm Dĩnh và Lục Hi cũng không khó hiểu, hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái.

Đầu tiên mục sư nhìn Lục Hi: “Chú rể, cậu hãy đọc theo tôi - - tôi, Lục Hi, xin nhận em, Thẩm Dĩnh làm vợ của mình, là người bầu bạn và người yêu duy nhất của tôi trong cuộc đời này."

Lục Hi đọc theo một lần, tim cũng run, người cũng run, chỉ có những lời nói này là vô cùng chắc chắn nói ra khỏi miệng.

"Tôi sẽ quý trọng tình cảm giữa chúng ta, yêu em, bất kể là hiện tại, tương lai, hay là vĩnh viễn."

"Tôi sẽ tin tưởng em, tôn trọng em, cùng em cười, cùng em khóc."

"Tôi sẽ yêu em trung thành, cho dù tương lại tốt hay xấu, là khó khăn hay dễ dàng, tôi cũng sẽ cùng em vượt qua."

"Cho dù nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều sẽ bảo vệ em,”

"Như tôi đưa tay ra cho em nắm lấy, tôi sẽ giao cả sinh mệnh của mình cho em."

Sau khi nói xong câu nói sau cùng, mục sư nhắm mắt lại hai tay đặt trước ngực cầu nguyện: "Chúa phù hộ cậu."

Dứt lời, xung quanh vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, đặc biệt là Đào Ly Hinh ngồi ở bàn đầu, nhìn cảnh như vậy không khỏi đưa tay lau nước mắt, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, có ai không hy vọng con mình tìm thấy một người thật sự bỏ ra mọi thứ vì mình chứ, bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi.

Đến phiên Thẩm Dĩnh, mục sư lại lặp lại lần nữa, lúc nói đến “giao cả sinh mạng mình cho anh" thì cô nghẹn ngào không nói được lời nào, ngừng mấy giây mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Không ai biết tâm trạng của cô lúc bấy giờ, chỉ có đã từng trải qua những chuyện khắc cốt ghi tâm đó, mới có thể cảm nhận được, cô cũng không muốn khóc, liều mạng nhịn xuống nhưng không thể nào nhịn nổi.

Sau tuyên thệ, cả sảnh chính đều vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc, tất cả mọi người đều bị khung cảnh trước mắt làm cảm động, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, rất nhiều người bên dưới cũng để lại những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cuối cùng không thể không để người dẫn chương trình ra dẫn dắt: “Cảm ơn sự chúc phúc của các vị khách quý, chắc hẳn cô dâu chú rể của chúng ta cũng có thể cảm nhận được, tiếp theo mời cô dâu chú rể trao nhẫn."

Vừa dứt lời, lúc mọi người đang tìm xem nhẫn ở đâu thì ở trong góc có một chiếc drone bay ra, thân màu bạc của drone được treo bong bóng và buộc dải ruy băng hai màu trắng hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu, mà phần dưới đong đưa một chiếc hộp nhung màu đỏ.

Drone là do nhân viên dưới sân khấu điều khiển, bay thẳng đến sân khấu, chính xác dừng lại bên cạnh Lục Hi, người đàn ông đưa tay lấy hộp nhẫn xuống, cúi đầu mở ra, hai chiếc nhẫn yên tĩnh nằm trong hộp.

Hình dáng cũng không quá phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, so với cái lúc anh cầu hôn đơn giản hơn nhiều, chỉ là

Hoa đồng đứng giữa hai người, lúc Lục Hi cầm lấy chiếc nhẫn nữ từ trong chiếc hộp ra, phối hộp cầm lại cái hộp.

Ánh mắt người đàn ông nhìn viên kim cương một cara giữa chiếc nhẫn, động tác nhẹ nhàng nâng tay phải của cô lên, vững vàng đeo vào ngón áp út của cô: “Nhẫn cưới phải mang theo bên người, không có mua quá lớn, sợ em bình thường không tiện."

Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Hi sẽ nói một đoạn văn thâm tình, không thể nào ngờ lại là một câu như vậy, cả hội trường cười ầm lên, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng nhịn không được bật cười: “Anh nói cái gì vậy..."

Đây là nhẫn cưới đó, cô còn có thể ngại nhỏ hay thế nào sao?

Sau khi Lục Hi nhìn ngón tay sạch sẽ này đeo lên thứ thuộc về mình, trong lòng mềm thành nước, ánh mắt nhìn cô tràn đầy tình ý như là muốn trào ra: “Bà xã, anh yêu em."

Thẩm Dĩnh nghe thấy tiếng “bà xã” trong lòng như con bồ câu nhỏ bay lên, bay thẳng lên, đâm vào tim cô rung động.

Xoay người lấy nhẫn nam từ chỗ hoa đồng, nhẹ nhàng mang vào cho anh, cảm giác lấp đầy trong ngực, trước giờ cô chưa từng có.

Nếu như đời này không gặp anh, cô không biết cuộc đời của mình sẽ như thế nào nữa, nhất định sẽ không tốt như bây giờ.

Mặc dù cuộc hôn nhân trước cô không làm gì cả, nhưng dù sao đó cũng là “lần trước” của cô, là lịch sử đen tối của cô, bao nhiêu âm thanh phản đối cũng không làm người đàn ông này chùn bước chút nào, sau khi anh biết hết mọi thứ, vẫn chọn không đường lui mà ôm lấy cô.

Cứu cô ra khỏi cuộc sống như nước sôi lửa bọc, đặt cô dưới ánh mặt trời rực rỡ, để cho cô lần nữa có dũng khí và quyền được yêu, anh là anh hùng của cô, từ đầu đến cuối, đều như vậy.

Có người nói, người may mắn có thể được toàn thế giới dịu dàng, nhưng Thẩm Dĩnh lại nghĩ, cô không cần sự dịu dàng của cả thế giới, mong muốn của cô không nhiều, chỉ cần một mình anh là đủ rồi.

Ánh sáng từ đèn thủy tinh trên đầu chiếu xuống bả vai của người đàn ông, hôm nay anh vẫn đẹp trai như vậy, thời tiết bên ngoài rất đẹp, gió cũng rất đẹp, mọi thứ đều vừa đẹp, hôn lễ này cũng vậy.

"Em cũng yêu anh." Cô cười rạng rỡ ánh mắt long lanh, như là đóa hoa chập chờn trong gió xuân, vẫn còn dính sương: “Rất yêu rất yêu."

Muốn làm sao để anh có thể biết được tình yêu không có hồi kết này, vậy thì quãng đời sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.