100 Cách Cưng Vợ

Chương 589: Mặt đã đỏ thành như vậy rồi




Người đàn ông giây trước suýt nữa tan vỡ, lúc này lại ra vẻ bình tĩnh: "Anh biết."

Thật ra biết thì biết đó, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của cô thì trái tim anh sớm đã đau đớn thành khó chịu rồi.

Chỉ là sự bất an ấy anh không muốn cô phải chịu đựng cùng mình. Giống như Quyết Trình đã nói, lúc này anh phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô ấy.

"Hai ngày đầu không thể động vào nước. Tôi đã kê thuốc bôi chống nhiễm trùng và hỗ trợ lành vết thương. Lúc bôi có thể hơi ngứa, nhưng lại rất tốt cho vết thương." La Quyết Trình đưa thuốc đã sớm chuẩn bị tốt cho hai người. Anh ta nói: "Đừng lo lắng quÁ. Cửa này đã qua rồi, sẽ không còn gì khó chịu hơn nữa đâu."

Thẩm Dĩnh gật đầu, thật lòng thật dạ mà nhìn anh ta: "Cảm ơn anh Quyết Trình."

Trong lòng La Quyết Trình rất vui, nhưng lại khua tay nói: "Giữa chúng ta không cần khách khí. Em vừa mới tiếp nhận điều trị xong, sớm về nhà nghỉ ngơi với Hi thôi."

Lục Hi đỡ Thẩm Dĩnh xuống hầm đỗ xe. Cho dù cả đường cô đều nói mình không sao, tự cô có thể đi được, nhưng người này giống như không nghe thấy mà kiên trì đến cùng.

Nếu như không phải vết thương của cô ở sau lưng, anh đã sớm ôm cô đến tận trong xe rồi.

Dưới sự che chở từng li từng tí của người đàn ông, Thẩm Dĩnh ngồi vào ghế phó lái. Lưng cô dựa vào một vùng mềm mại, lúc này cô mới phát hiện không biết lúc nào ghế dựa sau lưng đã thêm một ấm đệm nước cực kỳ mềm mại.

Lưng cô bây giờ đã đau đến mất cảm giác, nhưng dựa vào điệm nước này lại dường như không có cảm giác đau đớn nữa.

Cửa ghế lái được mở ra, không khí lạnh dưới hầm đỗ xe len lỏi vào trong xe. Người đàn ông bước đôi chân dài vào rồi đóng cửa xe lại. Sau đó việc đầu tiên anh làm là quay đầu sang cẩn thận điều chỉnh góc độ cửa ghế cô đang ngồi.

Thẩm Dĩnh trong lòng thoáng chốc mềm mại và tê dại vô cùng. Cô nhìn người đàn ông ấy hơi nhíu mày nên khẽ tiếng an ủi anh: "Sao anh lại căng thẳng vậy, em thật sự không sao cả."

"Việc điều trị gian nan như vậy, còn nói em không sao?" Lần này, Lục Hi không thể bình tĩnh giống như ở trong phòng làm việc ban nãy nữa. Ánh nhìn đầy sâu xa của anh vẫn không dời khỏi khuôn mặt cô, trong đó tràn ngập đau đớn và thương tiếc.

"Đúng là rất gian nan, nhưng không phải em đã vượt qua rồi sao? Hơn nữa, vì để vết thương tốt hơn, em đều có thể chịu đựng."

Lục Hi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, do dự nhiều lần mới nói: "Bắt buộc phải tiếp nhận điều trị này sao? Thẩm Dĩnh, anh nói rồi, anh vốn không để ý những vết sẹo đó của em."

Thẩm Dĩnh biết tiếp theo anh sẽ nói gì nên cô cười lắc đầu. Ánh mắt cô lại kiên định vô cùng: "Em nhất định phải làm."

"Ai!" Người đàn ông thở một hơi nặng nề. Anh chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, giống như đang làm dịu đi cảm xúc của mình. Một lúc lâu sAu, anh mới nói: "Cho dù anh lo lắng cho em như vậy, cũng phải làm sao?"

Trước nay Lục hi không biết mình sẽ là một người yếu đuối như vậy. Nhìn dáng vẻ cô từ trong máy ra, cô giống như đã trải qua sự dày vò đau đớn vô hạn, rồi cả người cô ướt đẫm, sau lưng toàn vết máu, trong lòng anh giống như bị xé thành từng mành rồi lại bị trát thành bùn vậy.

Thấm Dĩnh khẽ khép mắt. Cô nhìn đôi bàn tay dù đang nắm vô lăng vẫn vô thức run rẩy kia, cô biết anh lo lắng cho mình rất nhiều. Cô giơ tay phủ lên tay anh, giọng nói dịu dàng: "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng em làm nhiều như vậy không chỉ vì lòng ích kỷ của em. Em muốn để anh thấy một em tốt hơn."

"Em có thể ở bên anh đã là tốt lắm rồi, em còn không hiểu sao?" Nói đến đây, cảm xúc của anh căng như dây đàn, giống như có thể đứt bất cứ lúc nào: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh chỉ hi vọng em và con có thể vui vẻ, khỏe mạnh mà ở bên anh. Vết sẹo hay điều gì khác, anh đều không quan tâm."

"Em biết, em đều biết!" Thẩm Dĩnh nhếch môi nhìn khuôn mặt anh tuấn đầy lo âu kia. Cô đột nhiên không biết mình nên nói gì.

Cô không muốn nhìn thấy anh vì lo lắng cho cô mà hành hạ trái tim anh. Nhưng những sự việc trước kia cô đã không còn nhớ rồi. Bây giờ cô cảm động vì tất cả tình yêu của người đàn ông này. Cô muốn cho anh một bản thân tốt đẹp nhất, mà không phải một cơ thể rách nát.

"Lục Hi, anh rất tốt với em. Vì vậy em cũng muốn mình trở nên tốt hơn, mới có thể xứng đáng với sự hi sinh và tình yêu của anh với em."

"Anh không cần..."

Anh còn chưa nói hết thì Thẩm Dĩnh đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh. Cô nhẫn nhịn nỗi đau đớn mà cúi người hôn lên đôi môi bạc tình ấy.

Đôi môi anh còn có chút giá lạnh, giá lạnh chắc do lúc nãy bị dáng vẻ của cô dọa sợ.

Từng chút từng chút lạnh giá được sự ấm áp của cô lau đi rồi truyền đến tận trái tim. Thẩm Dĩnh không muốn anh lạnh, nên cô mới khẽ vươn lưỡi, tinh tế mà dịu dàng miêu tả đôi môi của người đàn ông rồi từng chút từng chút sưởi ấm đôi môi của anh.

Lục Hi cảm nhận được cái chạm khe khẽ lại dịu dàng trên môi. Cơ thể anh giống như bị điểm huyệt không thể động đậy vậy. Anh hơi híp đôi mắt lại không thể nào nhìn chính xác mọi thứ trước mắt, nhưng lại có thể nhìn rõ đôi mắt đang nhắm chặt của cô.

Anh muốn vươn tay ôm chặt cô vào lòng mà nhào nặn, nhưng lại sợ động đến vết thương của cô. Hai tay ở bên người không biết làm sao. Anh bây giờ giống như một tên ngốc lần đầu tiên biết hôn vậy, cứng đờ không dám làm gì.

Thẩm Dĩnh lại không định dễ dàng tha cho anh. Cô có rất nhiều cảm xúc muốn truyền đạt, rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Cô đành dứt khoát dùng cách thức đơn giản trực tiếp này nói cho anh biết.

Đầu lưỡi tinh xảo trượt vào trong miệng anh, cũng không có kỹ thuật gì mà chỉ dùng động tác đơn giản vụng về nhất tương tác với anh. Đột nhiên, đầu lưỡi bị cô phí sức trêu chọc lại cuốn lấy lưỡi của cô.

Thẩm Dĩnh sững sờ, sau đó, tất cả quyền chủ động bị người trước mắt này cướp đi. Anh đảo khách thành chủ, ngậm lấy cánh môi cô mút thỏa thích. Mút, trong thoáng chốc tản mát ra khí chất tràn ngập hormone nam tính. Trong khoảng khắc ấy, khí tức ấy bao trùm cả không gian xe.

Hô hấp của Thẩm Dĩnh bị cướp đi, trong đầu cũng như thiếu dưỡng khí. Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khác lạ, thông qua môi cô truyền đi khắp người.

Trước mắt cô chợt xuất hiện một hình ảnh quen thuộc. Trong không gian xe tĩnh lặng, người đàn ông hôn người phụ nữa, sau đó lại là vô số cảnh tượng giống như vậy. Cô không tập trung nên không cẩn thận cắn phải môi dưới của người đàn ông. Môi anh bị rách ra, hơi chảy chút máu.

Lục Hi đau đến cau mày lại, đúng lúc mà buông cô ra.

Anh mở khay đồ trước mặt, lấy ra một tấm khăn giấy màu trắng từ bên trong rồi ép trên vết thương. Đôi mắt anh sâu lắng, giống như một con quỷ hút máu yêu diễm ở thời Trung cổ. Anh hình như còn chưa thỏa mãn.

Thẩm Dĩnh đỏ bừng cả mặt, khẽ liếc mắt nhìn vệt máu đỏ tươi ở khóe môi anh. Cô bối rỗi xin lỗi anh: "Xin lỗi, vừa nãy em đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây..."

Động tác của Lục Hi bỗng dừng lại: "Nhớ lại gì rồi?"

Hỏi đến đây, Thẩm Dĩnh càng khó tự nhiên. Cô cứ ấp úng không thể trả lời hoàn chỉnh: "Không... Chỉ là vài cảnh tượng ngắn ngủi..."

"Là cảnh tượng gì?" Anh lại hỏi lần nữa. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt đã bị sắc đỏ thay thế, cuối cùng trong lòng anh cũng dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Dĩnh bị anh ép hỏi nên hơi thẹn quá hóa giận, đôi mắt hạnh trừng lên lại không có chút sức uy hiếp nào: "Chính là cảnh tượng rất bình thường..."

Lục Hi không thấy vấn đề này có gì khó trả lời, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh kia của cô lại cảm thấy không đúng. Anh nghĩ kỹ lại, lại nhìn vành tai sắp đỏ thấu của cô, trong lòng cũng đã có đáp án.

Đôi cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ung dung vòng trước ngực, người anh lại dựa vào phía sau rồi thong thả nói: "Hiểu rồi, có vẻ là một số cảnh tượng không thể miêu tả."

"..." Anh vừa nói xong, đến cả cổ Thẩm Dĩnh cũng đã đỏ rồi. Đôi mắt to tròn của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nói cũng không còn dứt khoát nữa rồi: "Anh, anh nói vớ vẩn!"

Lục Hi lại ngại trêu không đủ, cố ý trêu chọc cô: "Anh nói vớ vẩn?"

Nói xong, ngón tay thon dài như nhánh trúc kéo gương trên đỉnh đầu xuống, đèn chiếu sáng cũng tự động sáng lên. Anh nói: "Đây, em xem thử, xem mặt mình đã đỏ thành dạng gì rồi ~"