100 Cách Cưng Vợ

Chương 502: Bắt cóc trong phòng kín




Sau khi ăn sáng xong thì hai người lái xe đến spa, vừa bước vào cửa thì đã ngửi thấy một mùi hương khiến người ta tâm thần an định, Thẩm Dĩnh đặt hạng mục spa trước, sau đó kỹ thuật viên đưa bọn họ đi vào phòng, sau khi thay quần áo xong hai người đi vào gian spa ở trong phòng. Làn da của người phụ nữ mong manh dễ vỡ, trắng trẻo mịn màng thật loá mắt, nếu như không phải thời cơ bây giờ không cho phép thì Lục Hi thật sự đã xử lý cô rồi.

Thấy cô ngây thơ chơi đùa với làn nước mà không biết gì, yết hầu người đàn ông cuồn cuộn lên vài cái, anh cố gắng khắc chế rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Kỹ thuật viên ở bên cạnh thỉnh thoảng lại phục vụ massage, những mệt mỏi gần đây đều đã bị làn nước ôn hoà cuốn trôi đi hết rồi, Thẩm Dĩnh có mấy lần còn suýt chút ngủ thiếp đi nữa.

“Cô Thẩm, cái mục tắm nước lạnh mà cô chọn phải đi phòng khác làm.” Kỹ thuật viên ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Thẩm Dĩnh lười biếng gật gật đầu: “Suýt chút nữa là quên rồi, tôi qua đó ngay.”

Nói xong, cô liền định đứng dậy thì Lục Hi đã túm lấy cô: “Nước lạnh sẽ bị cảm đó, đừng đi nữa.”

Cô mỉm cười xua xua tay: “Không sao đâu, vừa nãy em có hỏi rồi, bên trong có thuốc Trung y, đối với sức khoẻ rất là tốt.”

“Vậy anh đi với em.”

“Không cần đâu, hôm qua anh còn đau đầu khó chịu, ngâm nước lạnh sẽ không tốt.” Thẩm Dĩnh nắm lấy tay anh, cứ cảm thấy hôm nay anh có gì đó lạ lạ: “Hai mươi phút là xong rồi, anh lo lắng gì chứ?”

Có chuyện hôm qua, anh không lo lắng mới là kỳ lạ đó.

Lục Hi thật là khao khát có thể trói cô bên người mình để cô không đi đâu được nữa, nhưng cô lại kiên trì như vậy, lại sợ cô phát giác ra gì đó nên anh chỉ đành để cô qua đó mà thôi.

Thẩm Dĩnh vừa đi thì Lục Hi liền đi ra cửa đưa ánh mắt chỉ thị với hai người đang canh giữ bên ngoài, thấy hai cảnh sát mật đi theo cô anh mới yên tâm.

Chỗ tắm nước lạnh nằm ở một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, Thẩm Dĩnh theo sự chỉ dẫn của kỹ thuật viên đẩy cửa tiến vào: “Cô Thẩm, cô đợi một lát, tôi đi lấy dụng cụ massage đến.”

Thấy cô ta rời khỏi, Thẩm Dĩnh một mình đi đến bên cạnh chiếc bồn tắm nhỏ, trên người cô được mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rất lớn, hầu hết cơ thể đã bị che lại, lúc này cô không nhịn được mà muốn đi vào ngồi một chút nên liền cởi chiếc áo choàng tắm bên ngoài ra, lúc này trên người chỉ còn lại một chiếc khăn tắm quấn quanh ngực.

Chiếc khăn tắm màu trắng chỉ che đến phần đùi, đôi chân thon thả cẩn thận bước vào trong bồn tắm, sự lạnh băng của nước khiến cô xuýt xoa ‘Shhh”

Tiếng nước rào rào do cơ thể gây ra vang lên trong căn phòng, Thẩm Dĩnh thử đến mấy lần mới ngâm được toàn bộ cơ thể mình vào trong đó, dưới sự kích thích của nước lạnh, làn da cô nhanh chóng trở nên săn chắc lại, sau khi cô dần dần thích ứng được với nhiệt độ này thì đằng sau đột nhiên sáp đến một luồng nhiệt, cô rõ ràng cảm giác được đằng sau mình chính là một…người!

Chỗ này riêng tư như vậy, sao lại có người chuồn vào được chứ?!

Thẩm Dĩnh kinh hoảng tột độ, cô thậm chỉ là còn không quay đầu lại nhìn mà trực tiếp đứng dậy xông ra khỏi bồn tắm, chỉ tiếc là người đàn ông phía sau đã sớm đoán được động tác của cô, anh ta lập tức lấy khăn lông ra bịt miệng cô lại, kéo cả người cô quay về.

“Ưm ưm ưm!” Miệng và mũi của Thẩm Dĩnh đều đã bị chặn lại vô cùng chặt, cô đưa lưng về phía sau nên không thể nhìn thấy tướng mạo của người đó được, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, khiến không ít nước tung toé lên.

Cánh cửa phòng không biết đã bị đóng lại từ lúc nào rồi, hơn nữa người kỹ thuật viên lúc nãy nói muốn đi lấy dụng cụ massage mãi vẫn chưa thấy quay lại.

Trái tim Thẩm Dĩnh đập nhanh liên hồi, lúc này cô mới hiểu ra, thì ra từ lúc bước vào cửa thì cô và Lục Hi đã bị để ý rồi!

Đột nhiên, một lưỡi dao lạnh lẽo nhẹ nhàng kề vào cổ cô, lưỡi dao sắc bén đã được mài qua, làm loé lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người người kinh sợ, chỉ cần không cẩn thận chút thôi thì da thịt cô sẽ bị rách ra ngay.

Thẩm Dĩnh ngừng động tác phản khán lại, khuôn mặt thì đỏ bừng lên vì thiếu oxi.

“Tôi biết bên ngoài có người canh giữ, nếu như không muốn chết thì yên lặng chút.” Đằng sau truyền đến tiếng nói âm trầm đáng sợ của người đàn ông.

Cái giọng nói này hình như Thẩm Dĩnh đã nghe ở đâu rồi thì phải, cứ có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời, đột nhiên trong đầu cô chợt nhớ ra người đàn ông ngoại quốc mà cô gặp ở tiệm, cô kinh hãi trừng to mắt lên, kêu lên hai tiếng đầy nghi vấn: “Ưm ưm?”

Hawk kề dao sát vào làn da của cô, sau khi xác định cô không phản kháng nữa, anh ta mới buông bàn tay bịt miệng cô ra.

Không khí tươi mới lại lần nữa được xông vào mũi, Thẩm Dĩnh thở hổn hển, cô không dám nhúc nhích cũng không dám quay đầu: “Anh là…Oden?”

Người đàn ông sau lưng khẽ cười khẩy một tiếng: “Oden đã chết rồi.”

Vì lời nói này mà tim Thẩm Dĩnh lại trào lên đến tận họng, người này có thể dễ dàng thốt ra từ chết như vậy, một người không đặt mạng sống của người khác vào trong mắt mình này rốt cuộc là ai vậy chứ?

“Gan của cô còn lớn hơn gan người đàn ông của cô nữa.” Hawk đặt tay chơi đùa trên chiếc vai mịn màng của cô, nhìn làn da sởn lên những gai ốc, anh ta hung hăng ấn một cái: “Hôm qua tôi đã định tìm cô rồi, tôi đã nhịn cả nửa ngày đó.”

Hôm qua…

Đầu óc Thẩm Dĩnh chợt loé qua cảnh tượng ở bãi đỗ xe dưới đất tối hôm qua, lúc này cô mới hiểu ra: “Người muốn tông tôi là anh!?”

“Không, tôi không có muốn tông cô, tôi chỉ muốn cảnh cáo đại luật sư Lục một chút thôi.”

Sau dăm ba câu, Thẩm Dĩnh đã hiểu mục đích của hắn rồi, hợp tác gì chứ, mua bán gì chứ, toàn bộ đều là lý do muốn tiếp cận mình mà thôi.

Sau khi làm rõ lai lịch của đối phương, cô ép mình bình tĩnh trở lại: “Anh muốn làm gì?”

Cô càng thấy nguy không sợ như vậy, Hawk càng cảm thấy hưng phấn, anh thích nhất chính là tận tay xé xác cái sự bình tĩnh này, chỉ để lộ ra những sự sợ hãi kinh hoảng trong đó.

Cái loại ánh mắt ngưỡng vọng đó sẽ khiến cho máu huyết anh sôi sục, anh thích cái bộ dạng khi người khác sợ anh, sự máu lạnh và lạnh nhạt của anh khiến cho tất cả mọi người đều phải sợ hãi, nhưng chỉ có người phụ nữ trước mắt này là ngoại lệ.

Thật là thú vị.

Cổ tay của người đàn ông khẽ dùng sức, lưỡi dao chỉ mới đi vào làn da cô khoảng một milimet thì vệt máu đỏ thẫm đã men theo bả vai của cô chảy xuống rồi, Thẩm Dĩnh rên lên một tiếng: “Ưm…”

“Không ai có thể chất vấn tôi!” Hawk đưa tay kéo mặt cô nghiêng qua, cơ thể khẽ khom lên trước, người không biết chắc còn tưởng bọn họ đang kề cổ thân mật nữa: “Bởi vì cái vụ án này mà thủ hạ của tôi ai cũng hoảng loạn, bọn họ rất sợ, rất lo lắng, nhìn những gương mặt lo lắng bất an đó, cô đoán xem tôi muốn làm gì?”

Thẩm Dĩnh liếc mắt đánh giác khuôn mặt anh tuấn đó, uổng công lúc đầu cô còn cảm giác anh ta thân sĩ, bây giờ xem ra chính là một tên biến thái không hơn không kém!

Hawk tiếp tục nói: “Tôi đang nghĩ nếu như Lục Hi hoảng loạn lên thì sẽ trông như thế nào? Anh ta sẽ ngừng lại hay là tiếp tục kiên trì đây?”

Rất rõ ràng, anh ta đang nhắm đến Lục Hi, anh ta tìm đến cô cũng là vì muốn uy hiếp Lục Hi.

Khi cái suy nghĩ này loé lên trong đầu, Thẩm Dĩnh liền nhíu mày: “Anh muốn lợi dụng tôi để hãm chân anh ấy.”

“Không sai, cô chính là điểm yếu lớn nhất của anh ta.”

“Anh sai rồi, anh ấy sẽ không bị tôi hãm chân đâu, cũng sẽ không bị bất kỳ ai hãm chân hết, đối với anh ấy mà nói thì điều quan trọng nhất chỉ có công việc mà thôi.” Thẩm Dĩnh kiên định nói những lời này, sự kiên định trong ánh mắt đó thật khó để khiến người ta tưởng tượng rằng cô đang nói dối.

Nhưng đáng tiếc Hawk lại không phải người bình thường, anh chưa từng bị lời nói mê hoặc, anh ta chỉ tin cái mà mình nhìn thấy.

“Có hãm chân được hay không thì cứ thử rồi biết.” Thanh âm vừa dứt, con dao đặt trên cổ liền chầm chầm di chuyển về phía ngực cô, chỉ động đậy một chút cũng khiến Thẩm Dĩnh vô cùng căng thẳng.

Anh ta tuỳ ý thưởng thức sự run rẩy trên cơ thể cô, cái tầm mắt không hề che giấu đó khiến toàn thân Thẩm Dĩnh ớn lạnh.

Trong căn phòng rất yên tĩnh, không biết có phải là vì cô đã vào quá lâu hay là vì phát giác ra gì đó mà bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

“Cô Thẩm, cô không sao chứ?”

Thẩm Dĩnh có thể rõ ràng cảm giác được con dao đang bị dùng sức hơn vài phần, cô cố ép sự hoảng sợ dưới đáy lòng mình xuống, cố gắng bình ổn giọng nói của mình: “Không sao.”

Vừa dứt lời thì đột nhiên có một bàn tay sượt qua tai cô, sau đó nặng nề đánh vào say gáy của cô, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy có một cơn đau nhói truyền tới, trước mắt tối sầm, cô hoàn toàn ngất đi.