100 Cách Cưng Vợ

Chương 482: Chọn áo cưới




Thẩm Dĩnh nhớ rõ nhà hàng đó, lúc đó cô rất thích, bởi vậy cũng có ấn tượng sâu sắc, không ngờ anh lai để tâm đi học mấy cái này, cảm động không chịu nổi, làm nũng với anh: "Hi, anh thật tốt ~"

Hai người rất gần nhau, ánh mắt Thẩm Dĩnh cụp xuống, vốn là vô ý lại nhìn thấy băng dán cá nhân nho nhỏ trên tay anh, trong lòng căng thẳng, lập tức đưa tay của anh lại gần mắt đề kiểm tra: "Sao lại bị thế này?"

Anh muốn rụt tay về, Thẩm Dĩnh không cho, hời hợt nói một câu: "Lúc nấu cơm không cẩn thận bị thương."

"Đứt rồi? Rất sâu sao?"

"Chỉ một vết nhỏ mà thôi."

Nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, trong lòng Thẩm Dĩnh vừa cảm động vừa đau lòng: "Anh cẩn thận một chút chứ, làm cơm còn cắt đứt tay của mình."

"Không có gì đáng ngại." Anh chẳng những không cảm thấy có chuyện gì, còn rất đắc ý nói: "Làm mấy lần rồi thì quen thôi."

Cái mũi của Thẩm Dĩnh có chút chua xót, nhìn bát cháo trước mắt trong lòng ngũ vị tạp trần, nhiều nhất vẫn là tình yêu với người đàn ông này.

Anh cũng quá tốt rồi.

Lục Hi đưa tay sờ sờ đầu cô: "Nhanh ăn đi, nguội sẽ tanh."

Thẩm Dĩnh gật đầu, yên lặng cầm muỗng, cuối cùng ăn sạch một hạt gạo cũng không còn trong chén, sạch đến mức không biết còn tưởng là rửa qua rồi.

Cơm nước xong hai người ở nhà nghỉ ngơi một lúc, hôm nay Thẩm Tiếu tụ hội ăn cơm ở trường, buổi chiều mới về, trên đường Lục Hi đi đón nhận một cuộc điện thoại, sau khi trở về muốn đưa Thẩm Dĩnh ra ngoài một chuyến

Vốn hôm nay cô không muốn đi đâu, quả thực tối hôm qua có chút "tiêu hao thể lực", chỉ là hỏi người này đi làm gì, anh sống chết không chịu nói, dáng vẻ rõ ràng có gì đó, gây nên sự tò mò trong lòng Thẩm Dĩnh, nên đi cùng anh.

Lục Hi tự mình lái xe, Thẩm Dĩnh ngồi ở ghế phụ, lái thẳng về hướng nam, nửa tiếng sau đứng trước cửa tiệm bảng hiểu màu trắng, trên bảng hiệu chỉ viết số 192 phố Hoa Tân, ngoài ra không còn gì cả.

Thẩm Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đây là tiệm gì vậy?"

Cho dù đã đến cửa ra vào, Lục Hi cũng không nói gì cả: "Vào xem thì em sẽ biết.”

Cứ như vậy, Thẩm Dĩnh không hiểu gì cả đi vào trong tiệm với anh, cả tiệm trên dưới hai tầng, mỗi một tầng khoảng chừng 300 mét vuông, rất lớn, lầu một chính là khu vực tiếp đón, cũng không nhìn ra manh mối gì, ngược lại nhân viên công tác sau khi nhìn thấy Lục Hi đến rất quen thuộc dẫn anh lên tầng hai.

Thẩm Dĩnh theo bọn họ đi lên, rẽ vào hành lang tầng hai đi đến trước một cánh cửa kiểu Âu khắc hoa màu trắng ở cuối cùng.

Nhân viên phục vụ dẫn đường gõ cửa, sau khi được cho phép thì đưa bọn họ vào, chỉ là vừa bước vào một bước, Thẩm Dĩnh đã hoàn toàn ngây người.

Trước mắt là một căn phòng khoảng 100 mét vuôn, cả căn phòng đều được trải thảm màu cà phê đậm, phía góc tây nam của phòng có hai tủ quần áo lớn kiểu mở rộng, bên trong chứa đầy các bộ váy cưới trắng tinh, tủ quần áo còn có đèn hắt, ánh sáng chiếu vào mỗi chiếc váy cưới, mỗi một cái đều có thể làm cho người ta dừng chân, chứ nói gì là nhiều cái treo cùng một chỗ như vậy.

Mà ở góc đông bắc của phòng thì đặt một số người mẫu ma nơ canh, phía trên có cái là bản mẫu, có cái là vải vóc, còn có một chiếc áo cưới vô cùng đẹp khoa trương hấp dẫn ánh mắt.

Ánh mắt của Thẩm Dĩnh quét nhìn qua mọi thứ, đại não đã trống rỗng, nếu không phải bị Lục Hi nắm tay dắt đi, có lẽ bây giờ cô vẫn đứng ở chỗ cũ.

Con gái trời sinh không có sức chống cự với những thứ này, Thẩm Dĩnh cũng thế, mặc dù đã sinh Thẩm Tiếu, ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng cô vẫn luôn có ảo tưởng với hôn lễ.

"Đẹp quá đi~" Tự đáy lòng Thẩm Dĩnh cảm thán, tầm mắt đã không thể dời đi.

Lục Hi nghiêng mắt nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô, cũng cong khóe môi: "Thích không?"

"Thích." Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.

Một người phụ nữ có gương mặt lạnh nhạt, dáng người cao gầy đứng một bên đi đến, nhìn thấy phản ứng của cô vô cùng lễ phép nở nụ cười: "Chào cô Thẩm, tôi là nhà thiết kế trong nước phụ trách thiết kế áo cưới lần này, Tống Giai Nhi."

Thiết kế áo cưới?

Mấy chữ lọt vào trong tai Thẩm Dĩnh, cô càng mơ hồ, nhưng mà vẫn vô cùng khách khí đưa tay nắm nhẹ lấy tay cô ấy: "Chào cô, tôi là Thẩm Dĩnh."

"Ngài Lục, mấy cái áo cưới lần trước ngài chọn đã có phương án cuối cùng, mặc dù chi tiết còn chưa đi sâu vào, nhưng mà hình dáng cơ bản đã làm xong, ngài nhìn một chút." Tống Giai Nhi đưa hai người đến trước máy vi tính, mở bản thiết kế áo cưới vừa gửi đến hôm nay ra.

Tổng cộng có ba kiểu, một bộ là dạng đuôi cá ôm người, một bộ là váy dài cúp ngực, còn có một bộ là váy ngắn ôm vai.

"Cô Thẩm, có thể nhìn qua một chút, xem vừa ý cái nào."

Mỗi một bộ váy cưới đều thể hiện qua bản thiết kế rất đẹp, kể cả một số chi tiết thiết kế bên trên, Thẩm Dĩnh chỉ nhìn bản vẽ đã rung động rồi.

Nhưng nhiều hơn vẫn là ngoài ý muốn.

"Anh chuẩn bị những thứ này lúc nào?" Ánh mắt của cô nóng lên hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Một tháng trước." Lục Hi nghĩ nghĩ, có lẽ càng lâu hơn, anh không nhớ rõ, chuyện hôn lễ này thật sự anh đã nghĩ đến rất nhiều lần.

Thẩm Dĩnh nhìn ba bộ áo cưới này, mỗi một bộ đều rất thích, lật qua lật lại một lúc, đến cuối cùng cũng không chọn được bộ nào đẹp hơn một chút, đành phải xin giúp đỡ từ phía nhà thiết kế: "Cô Tống, cô cảm thấy tôi mặc bộ nào thì sẽ đẹp hơn?"

Vấn đề này Tống Giai Nhi đã từng bị hỏi qua vô số lần, nhưng đối mặt với Thẩm Dĩnh, cô ấy thật đúng là khó mà nói.

"Dáng người cô tỉ lệ khá tốt, thân hình cũng rất hoàn mỹ, cô mặc bộ nào cũng được, nhưng nếu như hỏi tôi thì cá nhân tôi có khuynh hướng thích áo cúp ngực hơn, cô có thể nhìn thấy mặc dù vạt váy khá lớn, cũng khá khoa trương, nhưng mà cũng sẽ trang trọng hơn một chút, kích thước lưng áo ở đây là có thể ép vào, cũng sẽ nổi bật dáng người, sẽ tôn lên dáng thon dài, đương nhiên nếu như cô thích phong cách dí dỏm có thể chọn bộ váy ngắn này, đuôi cá thì người phương Tây sẽ lựa chọn nhiều hơn."

Thẩm Dĩnh nghiêm túc nghe, kỳ thật cô thích bộ váy cúp ngực và đuôi cá, bộ váy ngắn kia cũng không phải không đẹp, chỉ là sợ người lớn trong nhà sẽ cảm thấy không đủ chững chạc.

"Hai bộ này tôi cũng rất thích..."

Tống Giai Nhi rất hiểu tâm trạng của cô, vô cùng khéo hiểu lòng người mở miệng nói: "Nếu như cô rất thích bộ váy đuôi cá này, có thể mặc thành phong cách đuôi cá vào buổi tối mời rượu sau khi hôn lễ kết thúc."

Vừa nghe thấy thế, con mắt Thẩm Dĩnh sáng lên: "Có thể sao?"

"Có thể chứ."

Thẩm Dĩnh cảm thấy thỏa mãn: "Vậy thì bộ cúp ngực đi."

Nhận được câu trả lời của Thẩm Dĩnh, Tống Giai Nhi quay đầu muốn hỏi ý kiến của Lục Hi một chút, không ngờ còn chưa mở miệng người này trực tiếp nói: "Cô ấy thích là được rồi."

Tống Giai Nhi cảm giác mình bị đút một miệng cẩu lương, ngoài hâm mộ ra còn thể hiện rất chuyên nghiệp: "Được, vậy hôm nay tôi sẽ trả lời cho bên kia bắt tay vào chuẩn bị làm."

Lục Hi liếc mắt: "Thời gian chuẩn bị phải bao lâu?"

"Bởi vì là hoàn toàn làm bằng thủ công, thời gian của nhà thiết kế chính bên kia cũng khá gấp, có lẽ phải ba tháng." Đây là kết quả dưới các loại thúc giục mà có.

"Nhanh lên chút, tiền không phải vấn đề."

"Được, chúng tôi sẽ giục nhanh hơn."

Sau khi chọn xong áo cưới, hai người chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Thẩm Dĩnh nhìn lại Tống Giai Nhi mấy lần, mức độ chú ý cao đến mức ngay cả Lục Hi cũng có chút khó hiểu.

Sắp đến cửa, Thẩm Dĩnh nhịn không được hỏi một câu: "Cô Tống, mạo muội hỏi một chút, bây giờ cô đã có bạn trai chưa?"