100 Cách Cưng Vợ

Chương 431: Cuối cùng cũng được cứu




Phản ứng như vậy thật sự đến quá bất ngờ, hoàn toàn vượt qua khả năng chấp nhận của cơ thể bình thường, tim đập vô cùng nhanh, ngực thình thịch như sắp đập lỗ, ót như bị người khác đánh mạnh, đau như có người bóp chặt vậy.

“Cô làm gì rồi?!” Lục Hi lập tức phát hiện sự khác thường, một tay chống tường trừng Hoàng Tử Nhu đứng cách đó không xa.

Hoàng Tử Nhu khụ hai tiếng, bị anh bóp mạnh làm tổn thương đến dây thanh quản, lúc nói chuyện lần nữa giọng nói khàn đục rất kỳ lạ: “Hi, sao em lại để anh rời đi dễ dàng như vậy được? Mọi thứ em làm đều vì có được anh, anh hiểu không?”

Khi nói chuyện, cô ta cẩn thận thử thăm dò đi đến bên cạnh Lục Hi, dáng vẻ hung ác của anh khi nãy khiến Hoàng Tử Nhu hơi sợ hãi, sợ thuốc không đủ mạnh, trong cái chai màu bạc kia chứa thuốc mê có tính bay hơi, cô ta bỏ rất nhiều sức mới tìm được người bán ở trên mạng, chỉ cần ở trong phòng hơn hai mươi phút, dùng chút sức cũng có thể xuất hiện tình trạng cả người rã rời.

Cô ta là muốn để Lục Hi nhớ rõ ràng mọi chuyện xảy ra giữa bọn họ, cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng không thể nào ngăn cản, anh cũng nên nếm thử một chút.

Lục Hi chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, sức lực trên người như bị rút đi, yếu ớt không có sức lực, trước mắt bắt đầu mơ hồ, mí mắt nặng như chì, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng.

Hoàng Tử Nhu thấy bước chân của anh hơi lảo đảo, nở nụ cười đạt được mục đích, biết là hiệu quả của thuốc phát tác, cô ta yên tâm rồi, to gan đỡ cơ thể cao lớn của người đàn ông đến bên giường rồi đẩy ngã anh xuống, sau đó đi tới bên cửa đậy nắp cái chai bạc lại một lần nữa.

Trước khi Lục Hi đến, Hoàng Tử Nhu đã sử dụng thuốc phòng trước, cho nên không bị sao cả, nhìn thấy cái chai nho nhỏ trong tay, lại nhìn người đàn ông cả ngồi cũng tốn sức trên giường, cô ta bật cười: “Không ngờ thứ này thật sự dùng được.”

Lúc ấy cô ta vì đề phòng chuyện bất ngờ, không ngờ thật sự có tác dụng, nếu không phải còn kế hoạch khác, đoán chừng bây giờ cô ta đã bị Lục Hi khống chế từ lâu rồi.

Hoàng Tử Nhu trở lại bên giường lần nữa, tiện tay ném bình bạc nhỏ vào thùng rác, bò lên cái giường vốn không lớn. Cô ta cố ý kéo bả vai, khiến cổ váy trễ xuống mấy phần, đôi tay không thành thật lượn lờ trên cơ thể người đàn ông: “Hi, Hi …”

Cô ta cố ý nhỏ giọng gọi tên anh, Lục Hi muốn đẩy cô ta ra nhưng không có sức, mắt nhìn cô ta cởi áo của mình, dưới tình huống gấp gáp chỉ có thể cắn mạnh lên đầu lưỡi, dùng sức rất mạnh, lập tức có mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng.

Đau đớn khiến người ta tỉnh táo, anh nhíu chặt mày, dùng tay hất tay cô ta ra: “Cút!”

Thời khắc mình đã mong chờ từ lâu, sao Hoàng Tử Nhu có thể dễ dàng cam lòng? Cô ta cười cởi áo sơ mi của anh, nhìn cơ thể cường tráng của người đàn ông, ánh mắt cô ta gần như không thể dời đi, tham lam hưởng thụ cơ thể rắn chắc hoàn mỹ này: “Hi, em rất yêu anh, anh có cảm nhận được không?”

Cô ta cúi người xuống, như một tín đồ thành kính sùng bái, đôi môi hơi khô khốc lướt trên thân người đàn ông, cô ta hôn khắp nơi, không bỏ qua bất cứ chỗ nào: “Hi, anh cũng có cảm giác với em, có đúng không?”

“Cút ngay, ghê tởm!” Lục Hi không chút nể tình cắt ngang lời cô ta, không hề có chút ham muốn với người phụ nữ mình hận thấu xương này, anh muốn đẩy cô ta ra, nhưng cơ thể lại không có sức lực, ngay cả tay cũng không nâng lên được.

Động tác của Hoàng Tử Nhu vẫn không hề dừng lại, đôi mắt tràn ngập oán hận kia bị tình dục thay thế, hô hấp của cô ta bắt đầu trở nên dồn dập, trong đầu chỉ có một suy nghĩ… có được anh.

Cho dù bảo cô ta trả giá bao nhiêu, chỉ cần có thể có được người đàn ông này là được rồi.

Cô ta gấp gáp đưa tay tới khóa thắt lưng của người đàn ông, ánh sáng nơi đáy mắt khiến người ta buồn nôn, Lục Hi cảm nhận thấy trên người bị vuốt ve, chống đỡ quá lâu, ý thức cũng trở nên mơ hồ, nhưng dù là như thế, anh vẫn liều mạng dùng hết sức lực cả người lấy dao găm ngắn trong túi ra, đâm vào cánh tay cô ta.

Lưỡi dao sắc bén quẹt nhẹ đã tạo ra miệng vết thương không nhỏ, con dao bay rơi xuống chân giường, Hoàng Tử Nhu đau đớn kêu lên, che miệng vết thương chảy máu: “A!”

Cô ta nhìn cánh tay không ngừng chảy máu, đôi mắt trợn to như bong bóng thổi căng, sau đó cười ngây dại: “Ha ha ha, Hi, anh đúng là chưa hết hy vọng nhỉ!”

Cô ta hơi thẳng người, sự lạnh lùng xuất hiện: “Sao, anh sợ sau khi làm với em Thẩm Dĩnh sẽ không cần anh nữa à?”

Nhưng đúng lúc này, Lục Hi bỗng nhiên nhìn thấy khe hở giữa cánh cửa phòng sau lưng cô ta có tia laser màu đỏ chiếu vào, đó là cái gì anh rất quen thuộc.

Người của Bùi Dục đến rồi.

Bọn họ thông qua cách như vậy nói với anh, có thể vào hay không, có uy hiếp hay không.

Lục Hi không nói chuyện, khuôn mặt bình tĩnh như không hề nhìn thấy gì cả, anh nặng nề không nói một lời, đang tìm cơ hội an toàn nhất.

Hoàng Tử Nhu không khiến anh thất vọng, cô ta bước xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, mãi đến khi cô ta khom lưng nhặt dao găm rơi dưới đất.

Ánh mắt Lục Hi khẽ lạnh, lập tức hét lớn một tiếng: “Vào đi!”

Hoàng Tử Nhu bị tiếng hét của người đàn ông dọa giật mình, cũng ngay khoảng thời gian chưa đến một giây này, cửa phía sau bị người phá từ bên ngoài, một đám đàn ông mặc đồ vũ trang màu đen ào ào xông vào.

Cô ta lập tức phát hiện chuyện không lành, nhưng đối phương cũng không cho cô ta có cơ hội phản kháng, gần như vào lúc cô ta lấy lại tinh thần đã bị hai người đè xuống đất.

Đầu không thể không nghiêng, gò má chạm mạnh xuống đất, răng cắn rách môi, cô ta chỉ thử nhúc nhích một chút đã bị khống chế mạnh hơn.

“Buông, buông ra!” Hai mắt Hoàng Tử Nhu đỏ thẫm, thét chói tai một tiếng, gân xanh trên cổ cũng lộ ra.

Cô ta không cam lòng, rõ ràng chỉ cần muộn một chút nữa là có thể thành công, rõ ràng có thể…

“Cút ngay, đều cút sang một bên cho tôi! Không được đụng vào anh ấy, đó là người đàn ông của tôi!” Hoàng Tử Nhu gần như điên cuồng lặp lại một câu, thật sự bị giọng nói bén nhọn của cô ta kích thích, hai người phía sau nhìn nhau, để con dao đập xuống cổ cô ta, làm cô ta ngất xỉu.

Lục Hi được người đỡ ngồi dậy trên giường, đầu anh vô cùng choáng váng, nếu không phải có nghị lực mạnh mẽ chịu đựng, bây giờ đã hôn mê từ lâu rồi, lướt mắt nhìn qua bác sĩ đi đến trước cửa sắp vào theo, anh cố nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, khàn khàn hô kêu người kia dừng chân: “Đừng đi vào, có thuốc mê!”

Nhóm đầu tiên đi vào khi nãy đều đeo mặt nạ phòng độc, bác sĩ tay không tấc sắt chắc chắn không chịu nổi.

Nhưng anh đã ở trong căn phòng này quá lâu, sau khi dùng hết sức hô lên lời này thì mất hết sức lực, trước mắt trở nên tối tăm, bên tai chỉ còn tiếng la lo lắng của mọi người: “Ngài Lục, ngài Lục…!”