Những lời quan tâm của cô dường như là một dòng nước ngọt chảy vào trái tim Lục Hi, anh nói thật: “Chưa, bận cả một buổi chiều mới có được chút thời gian đây.”
“Hả?” Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường: “Sắp 7 giờ luôn rồi, sao anh còn chưa ăn?”
“Không có thời gian, để lát nữa xem sao đã.”
Anh mà nói xem sao đã, thì 80% là không ăn rồi.
Thẩm Dĩnh bất lực thở dài: “Tốt xấu gì anh cũng phải ăn một chút chứ, để đói sao được.”
Anh không đáp, mà hỏi cô: “Em ở bên đó mấy giờ kết thúc?”
“Đợi lát nữa ăn cơm xong, nói chuyện một chút rồi đi, chắc cỡ 8 giờ rưỡi đó.”
Tám giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa, rõ ràng là họp hành dài như vậy nhưng anh cũng chả thấy mất kiên nhẫn gì, bây giờ thì lại cảm thấy thời gian trôi quá chậm rồi a.
Anh muốn gặp hai mẹ con cô ấy, mỗi một phút cũng là quá nhiều, anh thật sự muốn lập tức phi ngay đến đó.
Mặc dù trái tim đã nóng lòng đến mức không chịu được nữa, nhưng miệng anh vẫn rất điềm tĩnh: “Tám giờ rưỡi anh qua đó đón hai mẹ con.”
Thẩm Dĩnh cắn môi, đã lâu không có cảm giác được người đón đưa như vậy rồi, trước đây đều là một mình cô dắt theo con nhỏ, trái tim cô lúc này như mềm nhũn: “Vậy anh nhớ ăn cơm đó.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi rảnh rỗi không có gì làm nên muốn tìm ai đó để giết thời gian, nghĩ qua nghĩ lại thì chỉ có chỗ Lưu Sinh Yên là gần công ty nhất, nghĩ tới lúc nãy anh ta còn nhắn tin trong nhóm nói là phải tăng ca, nên anh liền trực tiếp lái xe qua đó.
Bước vào cửa lớn công ty, công nhân viên tiếp tân ca đêm nhìn thấy anh thì có chút kinh ngạc, lập tức đứng dậy: “Tổng, Tổng giám đốc Lục.”
Lục Hi xua xua tay, không nán lại lâu mà trực tiếp đi vào.
Có rất nhiều nhân viên cũ năm năm nay đều kiên trì ở cương vị của mình, nhưng bất cứ ai làm việc nghiêm túc đều được thăng chức và tăng lương. Khi họ nhìn thấy Lục Hi đến thì liền thân thiết chào hỏi, cho dù chỉ là kêu một tiếng ‘Tổng giám đốc Lục’ thôi.
Nhân viên mới không hiểu nên liền nhỏ tiếng hỏi người bên cạnh: “Vị này cũng là Tổng giám đốc công ty chúng ta sao, sao trước giờ chưa thấy qua nhỉ?”
“Đây là Tổng giám đốc Lục Hi đó, cậu học Luật mà sao không biết vậy.”
Nhân viên mới lập tức mở to mắt: “Đó là Lục Hi sao, tôi có nghe qua nhưng chưa từng thấy người thật.”
“Vị Tổng giám đốc này của chúng ta không hay đến đây, trước đây không biết vì sao mà đột nhiên không làm ngành này nữa, anh ta là bạn rất thân của Tổng giám đốc Lưu đó.”
“Thì ra là vậy.”
...
Lục Hi trực tiếp đi vào văn phòng của Lưu Sinh Yên, người đó đang ngồi ở bàn làm việc xem báo cáo.
Thấy anh đến, Lưu Sinh Yên có chút bất ngờ: “Sao cậu lại đến đây?”
“Rảnh rỗi không có gì làm nên tới tìm cậu ngồi chơi chút.”
Lưu Sinh Yên quét mắt nhìn khắp người anh, rồi chậc một tiếng: “Có phải là Thẩm Dĩnh lơ cậu rồi, nên mới tới chỗ tôi không?”
Nghe vậy, động tác rót cà phê của Lục Hi khẽ khựng lại, sau đó anh nở một nụ cười không mấy vui: “Từ khi nào mà cảm xúc của tôi nhất định là phải do cô ấy rồi vậy, trong mắt các cậu tôi là kẻ không có bản lĩnh vậy sao?”
La Quyết Trình nói anh thì cũng thôi đi, bây giờ Lưu Sinh Yên cũng nói như vậy nữa chứ, làm như là anh không có tôn nghiêm đàn ông lắm vậy.
“Bộ cậu mới phát hiện ra à?” Lưu Sinh Yên hoàn toàn không có ý định nể mặt anh: “Năm năm trước cậu đã bị Thẩm Dĩnh trói buộc rồi, cũng chả trách được bọn tôi nói cậu.”
Anh đối với Thẩm Dĩnh tuyệt đối chính là si mê đến tận xương tủy, ai có nói gì thì cũng vô dụng.
“Nhưng mà sao cậu lại đột nhiên nhớ tới chỗ tôi vậy?”
“Buổi chiều tôi ở công ty, xử lý xong công chuyện thì qua đây thôi.” Lục Hi vừa nói vừa đi tới nhìn bàn làm việc có chút lộn xộn của anh: “Công ty dạo này rất bận sao, bàn làm việc cũng bừa bộn như vậy rồi.”
Lưu Sinh Yên là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, khó mà chịu được bàn làm việc lộn xộn như vậy.
Lưu Sinh Yên lắc lắc cổ, đưa tay nắn nắn cái cột sống cổ đã có chút đau nhức của mình: “Công việc bận, tim cũng bận.”
Lục Hi ngồi dựa lên cạnh bàn, đôi chân dài chống ở dưới đất, tư thế vô cùng mê người, nghĩ tới việc mình mới bị chế giễu, thế là anh liền trêu đùa anh ta: “Vì Phùng Tuyết Du sao?”
Lưu Sinh Yên bực bội trợn trắng mắt với anh một cái: “Biết thì được rồi, còn nói ra chi nữa.”
“Tôi nói cậu chứ, chỉ là một nữ hán tử Phùng Tuyết Du mà cậu cũng không túm được à?” Trong lòng Lục Hi, Phùng Tuyết Du luôn là một người rất mạnh mẽ, sở dĩ mạnh mẽ chính là vì cô ấy luôn vô cùng không khách sáo với anh về chuyện của Thẩm Dĩnh, còn anh thì cũng không nói được gì, dù sao cô ấy cũng là bạn thân nhất của Thẩm Dĩnh, bây giờ còn có thêm một thân phận nữa, đó là mẹ nuôi của con trai anh.
Lưu Sinh Yên nghĩ nghĩ lại cảm thấy bất lực: “Cô ấy có khúc mắc với tôi, nhưng lại không chịu nói ra, tôi biết làm sao đây.”
“Giữa hai người không phải có một khoảng thời gian ở bên cạnh nhau sao?” Lục Hi mang máng nhớ có một khoảng thời gian hai người họ luôn ở cùng nhau.
Nghĩ về quá khứ, Lưu Sinh Yên cười khổ: “Đó là ở cùng nhau sao? Thời gian đó cô ấy đau lòng vì chuyện của Thẩm Dĩnh, tôi đúng lúc ở bên cạnh, đối với cô ấy cũng chỉ là một sự an ủi thôi.”
“Thích thì cứ ra tay thôi, không được thì cứng rắn chút, phụ nữ là như vậy, cô ấy từ chối cậu không nhất định là vì không thích cậu.”
“Vậy sao?” Lưu Sinh Yên nghĩ đến những lời tuyệt tình khi Phùng Tuyết Du từ chối anh, nếu như thật sự là khẩu thị tâm phi thì cô ấy nói chuyện cũng quá là tàn nhẫn rồi a.
Anh nhìn người đàn ông ở bên cạnh, cảm thán thở dài một hơi: “Có lúc tôi rất hâm mộ Thẩm Dĩnh, tôi ở trong trái tim Phùng Tuyết Du còn không bằng cô ấy nữa.”
Lục Hi nghĩ ngợi một lát: “Cũng có thể là vậy.”
“...” Lưu Sinh Yên chỉ cảm thấy tâm trạng phiền loạn của mình nay lại càng u sầu hơn rồi: “Tránh ra tránh ra, đừng làm gián đoạn tôi làm việc.”
“Dù sao đi nữa, cậu ngàn vạn lần đừng phụ lòng người ta, đến lúc đó Thẩm Dĩnh mà tìm tôi tính sổ, những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng coi như xong rồi.” Lục Hi trông như là đang nói cho mình, nhưng thực chất là đang tiêm phòng cho Lưu Sinh Yên, để giúp Phùng Tuyết Du.
Hai người là bạn bè bao nhiêu năm, Lưu Sinh Yên làm sao mà không nghe ra được, anh nhướng mày lên: “Tôi nhớ không phải cậu luôn cảm thấy cô ấy rất phiền sao?”
“Phiền thì phiền, nhưng việc nào ra việc đó mà không phải sao?”
“Được.” Lưu Sinh Yên vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy tức giận, tự giễu mình nói: “Xem ra tôi phải quỳ xuống liếm chân, tôn thờ cô ấy như tổ tông rồi.”
Nhưng không ngờ Lục Hi lại càng thẳng thắn hơn, anh khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu nghĩ bây giờ mình đang đứng à?”
Lưu Sinh Yên bị anh nói mà ngây người, suýt chút nữa là không phản ứng lại kịp rồi, sau khi phản ứng lại thì anh suýt chút nữa là siết cổ anh ta chết tại chỗ luôn rồi: “Được rồi được rồi, cậu có vợ con đuề huề rồi nên lấy tôi ra bỡn cợt đúng không?”
“Tôi chỉ lấy danh nghĩa anh em ra nhắc nhở thôi, nên ra tay thì nên ra liền, mặt mũi không có gì quan trọng cả.”
“Lời này thật chẳng giống cậu chút nào.” Trước giờ, Lục Hi chả thèm ngó ngàng gì đến phụ nữ, cho dù có là tiên nữ hạ phàm cũng chẳng được anh bỏ vào mắt nữa.
Quả nhiên, đàn ông khi yêu sẽ thay đổi.
Lục Hi thầm nhếch môi lên: “Bởi vì con đường tôi đi đã quá quanh co, cho nên tôi hy vọng cậu sẽ được tốt hơn thôi, không có ai quan trọng bằng người bên cạnh mình cả.”
Lời này đã khiến anh ta để tâm rồi.
Lưu Sinh Yên cũng thu lại thái độ đùa giỡn của mình, ánh mắt anh lóe qua gương mặt nhỏ nhắn của Phùng Tuyết Du: “Tôi tự có chừng mực.”
Lục Hi rất yên tâm về nhân phẩm của Lưu Sinh Yên, dù sao thì người làm ngành này cũng vô cùng nghiêm cẩn, thậm chí là có lúc nhàm chán, lúc ra ngoài xã giao, tâm tư cũng chỉ đặt vào công việc, Phùng Tuyết Du ở bên cạnh anh ta sẽ không bị ủy khuất đâu.
“Đúng rồi, hôm nào kêu Thẩm Dĩnh và thằng nhóc ra tụ tập đi, sau khi cô ấy về còn chưa gặp mặt đàng hoàng được lần nào đó.” Lưu Sinh Yên đột nhiên nhớ ra.
Lục Hi đồng ý vô cùng sảng khoái: “Không vấn đề gì.”
..........