100 Cách Cưng Vợ

Chương 408: Lần đầu gọi ba




Thẩm Dĩnh xoa đầu của thằng bé: “Chúng tôi về nhà rồi bàn bạc thêm, cũng muốn hỏi thử ý kiến của thằng bé.”

Hiệu trưởng lập tức hùa theo: “Được, không thành vấn đề, đây cũng không phải chuyện nhỏ.”

Sau khi dạo vòng quanh trường mẫu giáo hai vòng, hiệu trưởng đích thân tiễn bọn họ, Lục Hi cũng hiếm khi lịch sự, có vẻ mặt ôn hoà như vậy, rất có ý thức của một người cha.

Sau khi lên xe, Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông đang khởi động xe, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đưa tôi quay về khu Hồng Uyển đi, buổi tối tôi ăn cơm ở bên nhà mẹ.”

Lục Hi sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn thời gian, còn sớm, nghĩ lại, quả thật cô đã mấy ngày chưa về, không tiện nói gì thêm nên đồng ý.

Sai khi lái xe gần bốn mươi phút, chiếc xe đỗ ở dưới khu Hồng Uyển, Lục Hi bế đứa bé ngồi ở ghế sau ra, lúc đi trên đường Thẩm Tiếu vốn có chút mơ mơ màng màng, giơ tay dụi mắt, gần như nửa tỉnh nửa mê mà nói một câu theo bản năng: “Cám ơn ba.”

Ba chữ này đã thành công làm cho cả người Lục Hi bất động, đầu tiên là cứng ngắc, sau đó máu toàn thân chảy lên đỉnh đầu, gần như anh có thể nghe được âm thanh của các mạch máu đang tự do lưu chuyển trong cơ thể.

Đầu choáng váng, người cũng choáng váng, quên cả phản ứng, cứ sững sờ như vậy nhìn khuôn mặt rất giống mình trước mắt này.

Hiển nhiên, Thẩm Tiếu còn chưa biết mình vừa nói gì, thằng bé chỉ buồn ngủ, không nhịn được mà dụi mắt, mà Thẩm Dĩnh cũng vì lời nói của thằng bé mà sững sờ tại chỗ.

Phải mất một lúc lâu Lục Hi mới hồi phục tinh thần, quá mức kích động, thậm chí có chút thất thố: “Con, con vừa gọi ba là gì?”

Giọng nói của anh run rẩy, mỗi chữ không mang theo ngữ điệu, một câu ngắn ngủn anh phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể hỏi ra.

Thẩm Tiếu nhớ lại những gì mình vừa nói, lúc này mới nhận ra được mình vừa gọi anh là gì, lúc này có chút cẩn thận, nhìn Thẩm Dĩnh với ánh mắt cầu cứu.

Là một người mẹ, cô lập tức hiểu được, nhận lấy đứa bé từ trong lòng anh, khẽ nói: “Anh đừng làm con sợ.”

Lục Hi nhắm mắt lại, cũng sợ cảm xúc quá mức của mình sẽ dọa tới đứa bé, ngẩng đầu day day vị trí huyệt thái dương, cảm giác nhịp đập thình thịch dưới đầu ngón tay nhắc nhở anh đã phấn khích tới mức nào.

Anh không nghe nhầm, lúc nãy Thẩm Tiếu gọi anh là ba, gọi lên trong lúc vô thức, vậy nên có phải anh có thể cho rằng, trong lòng đứa bé đã chấp nhận mình hay không?

Lục Hi không dám đưa ra một giả thiết như vậy, anh sẽ vui vẻ tới mức phát điên mất.

Anh chưa từng yêu cầu Thẩm Tiếu gọi mình là ba, anh biết mình đã nợ thằng bé rất nhiều, anh đã sẵn sàng để kháng chiến trường kỳ, tin rằng một ngày nào đó thằng bé sẽ chấp nhận mình, nhưng không ngờ ngày đó sẽ tới nhanh và bất ngờ như vậy.

Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông với khuôn mặt hơi đỏ, cắn môi, nói: “Tôi với con lên đây.”

“Ừm.” Anh nặng nề trả lời, tiếng tim đập mạnh mẽ đang bị anh cố gắng kìm nén lúc này: “Buổi tối anh tới đón hai người.”

“Liên lạc qua điện thoại đi, tôi lên tầng đây.”

“Được.”

Tiếng nói vừa dứt, đứa bé vẫn đang trốn đằng sau Thẩm Dĩnh bỗng nghiêng người, lộ ra nửa cái đầu, nhanh chóng nói: “Tạm biệt ba!”

Giấy tiếp theo, cơ thể nhỏ bé mềm mại kia biến mất trong hàng hiên, chỉ còn lại tiếng bước chân cộp cộp lên tầng.

Lục Hi quả thực sắp bị con trai đùa chết, anh nắm lấy tay của Thẩm Dĩnh, sức lực lớn tới mức khiến cho cô đau mà không hề hay biết: “Em có nghe thấy Tiếu Tiếu vừa gọi anh là gì không?”

Vẻ mặt của Thẩm Dĩnh phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt luôn giỏi che giấu cảm xúc kia, giờ đây hoàn toàn bộc lộ sự kích động và vui vẻ trong lòng anh, trong đó cũng xen lẫn một chút cẩn thận.

Đứa bé ở ngay trước mắt lại không dám gần gũi, thân thiết, trong lòng anh vẫn luôn bất an, rất khó chịu.

Bỗng nhiên, còn có chút không đành lòng.

Bây giờ Lục Hi còn chưa thể thoát ra khỏi sự phấn khích tột độ này, khó có thể tự kềm chế: “Dĩnh Dĩnh, thằng bé gọi anh là ba, có phải hay không?”

Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu, không biết tại sao khi thấy hốc mắt dần dần đỏ ửng của anh, mắt bản thân cũng đỏ lên: “Phải.”

Nhận được câu trả lời, Lục Hi ôm cô vào lòng: “Đứa bé... chấp nhận anh là ba rồi, đúng không?”

Thẩm Dĩnh cảm nhận được cơ thể căng cứng và sự run rẩy trong hô hấp của anh, trong lòng bỗng chốc cảm động không thôi, nhưng nghĩ đến những gì đã trải qua, lại nhịn không được mà xấu tính đả kích anh: “Đắc ý cái gì chứ, đây chỉ là khởi đầu mà thôi, còn kém xa lắm.”

“Không gấp, đi từng bước một.” Anh không chút quan tâm, chỉ cần một câu “ba” này thì cái gì cũng đáng giá: “Thằng bé gọi anh là ba đã đủ rồi, anh chưa từng hy vọng xa vời đứa bé có thể chủ động chấp nhận người cha là anh này, những gì anh làm quá ít, nợ hai người quá nhiều, đây đã là sự kinh hỉ rồi.”

Trong lòng Thẩm Dĩnh có chút do dự, cuối cùng vẫn giơ tay vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của người đàn ông: “Anh là ba của Thẩm Tiếu, cho dù quá khứ như thế nào, thì anh vẫn là ba thằng bé.”

Nên anh không cần phải quá cẩn thận, cũng không cần phải cảm thấy bản thân ở dưới thằng bé, anh là ba của Thẩm Tiếu, có quyền lợi yêu thương thằng bé, cũng có quyền lợi quản lý, dạy dỗ thằng bé.

Trong lòng người đàn ông mãi một một lúc lâu vẫn chưa thể bình phục, cảm động không thôi: “Dĩnh Dĩnh, cám ơn em đã sinh thằng bé cho anh, đời này anh sẽ không phụ em nữa.”

Anh không quên, anh có thể có được tất cả mọi thứ như bây giờ, đều nhờ Thẩm Dĩnh mạo hiểm mang tới cho anh.

Nghe câu này, những giọt nước mắt dưới đáy mắt Thẩm Dĩnh suýt chút nữa thì tràn mi: “Anh biết thì tốt.”

Hai người yên lặng ôm nhau một lát, nhớ tới đứa bé, Thẩm Dĩnh buông anh ra, lau giọt nước mắt trong suốt ở khóe mắt: “Anh về đi, trên đường cẩn thận một chút.”

Lục Hi buồn bã, thở ra một hơi trong bầu không khí nặng nề, không muốn để cho cô nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của mình: “Ừm, anh nhìn em đi lên rồi đi.”

Thẩm Dĩnh gần như có thể cảm giác được hai tầm mắt sáng quắc sau lưng mình kia, rõ ràng chỉ có vài bước chân lại cảm thấy rất mất tự nhiên, may mà, lúc lên tới góc cầu thang thì không nhìn thấy nữa.

Cô lên thẳng trên tầng, Thẩm Tiếu đã đi vào trong nhà, cửa chưa đóng lại hết mà hé ra một chút cho cô.

Thẩm Dĩnh đẩy cửa đi vào thì thấy Thẩm Tiếu giống như tên côn đồ nhỏ đang bám dính lên người Đào Ly Hinh, gọi bà ngoại bà ngoại.

“Về rồi sao.” Thẩm Tri Lịch thấy cô vào nhà thì ngẩng đầu nhìn qua.

“Ba, mẹ.”

“Mẹ với ba con nghe nói lúc nãy con đưa Tiếu Tiếu tới trường mẫu giáo?” Mới chưa qua bao lâu, Thẩm Tiếu đã khai hết tất cả rồi.

Đâu còn cách nào, đứa bé được dạy quá trung thực, hỏi gì đáp nấy.

Thẩm Dĩnh thay giày rồi đi vào phòng khách, trong lòng có chút bối rối, cố gẳng nói như bình thường: “Dạ, dù sao đã không tới trường một thời gian dài rồi, cũng không thể luôn nhàn rỗi được.”

“Vậy con không định về Anh nữa?”

Thẩm Dĩnh lấy một cái cốc trên bàn rồi rót nửa cốc nước, chất lỏng mát lạnh đi vào trong miệng, cuối cùng cũng ngăn chặn được tia bối rối trong lòng: “Chỉ tới xem một chút mà thôi, cụ thể còn chưa quyết định.”

Đào Ly Hinh nghe cô nói như vậy thì trong lòng cũng hiểu được, cũng không hỏi sâu thêm: “Con ngồi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối mẹ và ba con gói sủi cảo.”

“Mẹ, đừng phiền hà như vậy, nấu hai món là được.” Thẩm Dĩnh sợ bà mệt, dù sao cũng không còn trẻ như năm năm trước.

Đào Ly Hinh xua tay: “Phiền hà gì chứ, con không ăn, chẳng lẽ Tiếu Tiếu không ăn sao?”

“...” Thẩm Dĩnh nâng tay chọc nhẹ vào đầu Thẩm Tiếu: “Nhìn con xem, còn được thương yêu hơn cả mẹ con.”

Thẩm Tiếu cũng có một cái miệng ngọt, lập tức hôn lên mặt Đào Ly Hinh: “Bà ngoại là tốt nhất!”

Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch đều cười tươi như hoa: “Cháu trai bà thật hiểu chuyện!”

Nhìn thấy bức tranh gia đình hòa thuận vui vẻ trước mặt, nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Tiếu gọi Lục Hi là ba lúc nãy, cán cân trong lòng lại nghiêng, mà lần này không phải nghiêng về bên rời đi, mà nghiêng về bên ở lại.