Không biết qua bao lâu, Thẩm Dĩnh ngất giữa trận một lần, đợi đến lúc cô tỉnh dậy mà người này vẫn còn tiếp tục, đến cuối cùng cô cũng không thể cầu xin tha thứ nữa: “Anh dừng lại đi, em muốn ngủ.”
“Em cứ ngủ đi.”
“...”
Anh như vậy thì sao cô ngủ được chứ?
Thẩm Dĩnh khóc không ra nước mắt, biết sẽ có kết quả như vậy cũng không để ý đến thẹn thùng gì nữa, cổ họng cũng không phát ra hơi mà cầu xin anh: “Lục Hi, anh để cho em ngủ đi, em mệt mỏi quá.”
“Có bản lĩnh thì để cho anh nhanh lên, không có bản lĩnh thì cứ chịu đựng đi.” Anh vừa nói lại vừa hôn nhẹ nhàng, hôn trán của cô, mặc dù nói chuyện không có đạo lý, nhưng hành vi vẫn đang trấn an cô.
Không phải không kiềm chế, cũng không phải không đau lòng, thật sự là... nhẫn nhịn quá lâu quá lâu rồi.
Anh là một người đàn ông bình thường lại có nhu cầu, chẳng qua cảm thấy chuyện này phải làm với người mình yêu, đối với người khác thì anh không có phản ứng. Ngay cả La Quyết Trình cũng nói anh là một người xuất gia thanh tâm quả dục, nhưng chỉ có một mình anh biết, mỗi lần nhớ đến Thẩm Dĩnh đều là mùi vị thất hồn lạc phách.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội này, thật sự thu lại không được nữa.
Thẩm Dĩnh cũng không biết mình bị giày vò bao lâu, đến cuối cùng cô thật sự buồn ngủ rồi, cũng không có chút khí lực nào, nhưng người đàn ông ở trên người lại giống như một con thú hung dữ không biết mệt mỏi là gì, không hề có ý muốn ngừng.
Mắt cô dán chặt vào nhau, nhưng thân thể cứ bị anh giày vò qua lại không ngủ được nữa, cô thậm chí nhìn thấy ở bên ngoài màn cửa đều lộ ra chút ánh sáng.
Rốt cuộc lúc trời sắp sáng Lục Hi mới chịu dừng lại mà không chà đạp cô nữa, ngược lại đứng dậy lấy một cái khăn mặt đến lau thân thể cho cô.
Thẩm Dĩnh đã sớm nhắm chặt hai mắt gặp chu công, cái gì cũng không cảm giác được.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt vùi vào trong gối của cô gái nhỏ, trên mặt còn mang theo vẻ hồng hào, cánh môi nhỏ sưng lên vô thức mở ra đóng lại hô hấp, hít vào, thở ra...
Lục Hi nhanh chóng rời tầm mắt, sợ mình lại nổi cơm cầm thú.
Bên tai vẫn còn tiếng lúc nãy cô cầu xin tha thứ, anh cảm thấy buồn cười, đưa tay đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”
...
Sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy cũng đã gần đến mười giờ, đây cũng là lần thức dậy trễ nhất trong nhiều năm qua của cô.
Cô đưa tay cầm điện thoại lại chạm đến một vật bằng pha lê lạnh buốt, cô dừng tay lại quay đầu nhìn sang, là một bình rượu màu đỏ vẫn chưa mở ra, tối hôm qua cô cũng không có cầm lấy, vậy chắc chắn là Lục Hi mang vào đây.
Cô không khỏi sửng sốt một chút, nhớ đến bộ dạng của anh trên giường, cô hiểu được người này vốn là muốn làm chút tình thú, bất quá sau khi bị cô nhốt ở ngoài cửa, có chút thẹn quá hóa giận, sau đó trên giường cũng không thèm quan tâm nữa.
Nghĩ đến tối hôm qua, trước mắt đã xuất hiện chút hình ảnh rời rạc, gương mặt của Thẩm Dĩnh lại bị nung đỏ một lần nữa, lắc đầu vứt bỏ những hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi kia ra khỏi đầu.
Hai tay của cô chống giường chuẩn bị ngồi dậy, nhưng lúc chân mới nhúc nhích, chỗ kia liền đau rát, cực kỳ đau, đau đến nỗi cô nhịn không được mà than một tiếng
Thẩm Dĩnh nhíu lông mày lại, tư thế cứng đờ không dám cử động lung tung, cô cố gắng hít thở từng ngụm nhỏ. Vừa mới chuẩn bị chậm rãi bước xuống giường, cửa phòng ngủ lại bị người ta đẩy ra từ phía bên ngoài.
Một trận gió đánh tới, cô không nói hai lời lập tức dùng chăn che lấy thân thể của mình lại.
Lục Hi nhìn cô gái nhỏ ngồi ở đầu giường đang bao chặt thân thể của mình lại, đáy mắt mang theo một tia nôn nóng: “Tỉnh rồi à? Thẩm Tiếu nháo nhào muốn tìm em, nói thế nào cũng không chịu nghe, đang hờn dỗi với anh ở trong phòng ngủ đó.”
Nói xong anh lại cắn răng: “Nên sửa đổi chút tật xấu này của thằng nhóc đi, loại ỷ lại này cũng không phải là hiện tượng tốt.”
Mắt Thẩm Dĩnh lạnh lùng nhìn về phía anh, nhớ đến tối hôm qua mình cũng đã cầu xin tha thứ như vậy rồi mà anh cũng thờ ơ, tâm trạng có chút bực bội, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra nhìn về phía anh: “Anh đi ra ngoài đi.”
Lục Hi mới vừa mới chịu đựng sự tức giận ở bên chỗ Thẩm Tiếu, không ngờ bước vào phòng ngủ còn phải bị khinh bỉ, có chút không hiểu: “Mới sáng sớm mà làm sao vậy?”
“Anh nói xem làm sao?” Thẩm Dĩnh vừa nói xong lại nhịn không được mà lên án Anh: “Tối hôm qua anh... anh như thế, bây giờ em đau chịu không nổi luôn.”
“Đau?”
Người đàn ông nhíu mày liền đưa tay lấy chăn mền ở trên người cô xuống, Thẩm Dĩnh phát giác được động tác của anh, cô nhanh chóng tránh qua một bên, động tác này của anh đã khiến cô đau đến sắp thét lên: “Anh làm gì vậy?”
“Không làm gì hết, đưa tay ra đây.”
Một lập tức che mình càng chặt hơn, căm giận nhìn anh chằm chằm: “Không muốn.”
“Ngoan, nghe lời, để cho anh nhìn xem.” Có lẽ là nhớ đến tối hôm qua mình thật sự rất quá đáng, anh cũng không nổi giận mà rất kiên nhẫn thuyết phục.
“Không cần phải nhìn đâu, cũng đã như vậy rồi, còn nhìn cái gì nữa.” Cô hiện tại cũng không tin tưởng bất kỳ một lời nói nào của Lục Hi, dù sao tối hôm qua cũng đã bị dạy dỗ muốn mất máu rồi.
Hơn nữa đã rất lâu rồi không gần cô như vậy, anh muốn hung hãn cũng là chuyện bình thường.
Thân thể thẳng tắp thoáng nghiêng về phía trước, hai tay chống hai bên người cô, giam cầm cô trong không gian chỉ thuộc về anh, bắt được cổ tay của cô giơ lên, một giây sao liền xốc chăn lên.
Thẩm Dĩnh không thể tin được nhìn về phía anh: “Anh!”
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào thân thể ở dưới chăn, trên da thịt trắng nõn sau khi bị anh ngược đãi thì khắp nơi toàn là dấu tích, vết đỏ mập mờ cùng với vết máu ứ đọng xen lẫn trên làn da tuyết trắng, nhìn qua cực kỳ không có sức sống.
Da của cô vốn mỏng, bình thường chỉ cần dùng sức kéo một cái cũng có thể để lại vết đỏ thật lâu, mà tối hôm qua mặc dù anh đã cố ý kiềm chế, nhưng vẫn là... Nhìn những dấu để lại sau buổi tối ngày hôm qua, vết tích càng tím xanh, mi tâm người đàn ông nhăn lại, bàn tay đang nắm cổ tay của cô cũng buông ra.
Thẩm Dĩnh lập tức bọc mình lại một lần nữa, cảnh giác nhìn về phía anh: “Anh sẽ không lại...”
Cô còn chưa nói xong, Lục Hi đã hiểu, anh vốn còn nghĩ lửa trong năm năm qua không thể nào dập tắt trong một đêm được, nhưng nhìn đến một mảng xanh tím trên người của cô, trong đầu của anh lập tức thay đổi, tất cả đều là đau lòng.
Trong lúc Thẩm Dĩnh vô cùng thấp thỏm nghĩ đến một lát nữa phải dây dưa như thế nào với anh, đỉnh đầu bỗng nhiên nhận phải một lực đạo nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đưa qua.
Giống như là vuốt ve âu yếm thú cưng, anh cũng dùng phương thức như vậy mà nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cô.
Thẩm Dĩnh sửng sốt, đối mặt với ánh mắt tràn đầy ôn nhu của người đàn ông, cô hơi kinh ngạc một chút, cái này so với hình tượng hung mãnh cầm thú ngày hôm qua quả thật giống như hai người.
Câu nói tiếp theo, không thể nghi ngờ gì khiến Thẩm Dĩnh càng cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ thấy anh cưng chiều cực kỳ sờ lấy đầu của cô, vừa tự trách vừa xấu hổ day dứt mở miệng nói: “Thật sự xin lỗi, anh đã cố gắng kiềm chế rồi, vẫn là làm em bị thương hả?”
Trong nháy mắt đó cô có chút xuất thần, cho nên hành động vừa rồi là bởi vì chuyện hôm qua của hai người mà đang xin lỗi với mình à?
Xin lỗi vì loại chuyện này... lửa giận và oán khí vốn còn đang ngăn chặn tại ngực của Thẩm Dĩnh đều bị câu nói này mà dội tắt hơn phân nửa, thay vào đó là một loại ngượng ngùng và xấu hổ khó nói lên lời.
Cô ấp úp cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Thôi bỏ đi, cũng không phải là anh cố ý.”
Cảm giác không ngóc đầu lên được giống như cảm giác chính mình là người làm chuyện bậy bạ, này là cái quỷ gì vậy chứ?
Mặc dù trên mặt Lục Hi không có chút rung động nào, nhưng trong lòng vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, phải biết nếu như bây giờ đắc tội cô thì tính phúc trong cuộc sống sau này của anh cũng không còn bảo đảm nữa.
“Thím Lâm không ở đây, đợi chút nữa anh dẫn Thẩm Tiếu ra ngoài mua chút đồ ăn, thuận tiện mua cho em chút thuốc, em nghỉ ngơi một lát đi.” Đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt dặn dò cô.
Thẩm Dĩnh vừa phỉ nhổ mình quá dễ dụ, vừa thuận theo mà gật đầu: “Ừm, chú ý an toàn, cũng chăm sóc con cho tốt.”
“Con thì anh không lo lắng.” Anh cúi người hôn một cái như chuồn chuồn lướt lên môi cô: “Người mà anh lo lắng chính là em.”
Yết hầu Thẩm Dĩnh khô khốc một hồi, cả mặt với tốc độ nhanh nhất mà muốn thiêu cháy, hoảng loạn xua đuổi: “Anh mau đi đi.”
Đáp lại lời nói của cô chính là nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, mắt lại nhìn ánh sáng chiếu vào cửa sổ đằng sau lưng của người đàn ông, cả người của anh đều che phủ trên người cô, bao phủ cả người cô trong lòng mình, để cho người ta không hiểu sao lại thấy an tâm.
Một lúc lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, lúc hô hấp của Thẩm Dĩnh bình ổn lại thì người kia đã đi ra ngoài.
Rõ ràng đều là người hai mươi tám hai mươi chín tuổi, những năm này cũng chỉ có một mình. Cô tự nhận là mình cũng có chút hành động ngây thơ nhưng mà rất ít, nhưng khi ở trước mặt của anh, cô giống như lại trở về làm cô gái nhỏ ngây ngô vào năm năm trước.
Thẩm Dĩnh đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, liều mạng lắc đầu: “Tỉnh táo tỉnh táo tỉnh táo lại!”