Đều nói phụ nữ là sinh vật mâu thuẫn nhất trên thế giới này, trước đó cũng không thấy đúng lắm, bây giờ chính cô cảm nhận được rồi, cho đến bây giờ cô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Lục Hi nói đưa cô đi gặp con, Thẩm Dĩnh vẫn khó có thể tin nổi, mặc dù trong lòng cô cũng hiểu rõ người này sẽ không lật lọng, nhưng anh đột nhiên thay đổi, quả thật khiến người ta giật mình.
Cô không nhịn được nghĩ muốn đi nhanh một chút, tốt nhất là ngày mai có thể xuất viện, như vậy tối mai là có thể nhìn thấy Thẩm Tiếu rồi, vừa nghĩ đến con trai, trái tim cô trở nên mềm mại hơn nhiều.
Ngay tại khi Thẩm Dĩnh say sưa suy nghĩ, bỗng nhiên có một người đi đến cạnh giường, cô đang cúi đầu cảm giác được một luồng khí thế áp bách quen thuộc, muốn nhìn xem là ai, không ngờ lại là Lục Hi.
Anh đi rồi lại quay về, mặc dù sắc mặt không được tốt lắm, nhưng trên tay có thêm hai suất cháo.
Người đàn ông thấy được nghi ngờ trong đáy mắt cô, vừa cảm thấy thật mất mặt, lại vừa không thể không cúi người đưa vào trong tay cô, giọng nói không vui: “Cháo của em.”
Thẩm Dĩnh chớp mắt mấy cái, nhìn cháo rồi lại nhìn anh: “Vừa rồi anh đi ra ngoài là để cầm cháo sao?”
“Vốn là muốn đi, đúng lúc điện thoại giao cháo đến.” Anh cãi cố không chịu thừa nhận, lớn tuổi rồi cũng phải hơi mặt mũi, mới vừa rồi khí thế bừng bừng rời đi giờ lại quay trở lại, mất mặt.
Thẩm Dĩnh nhìn vành tai hơi ửng đỏ của anh, biết là anh cố ý nói như vậy, cũng không định vạch trần, học theo dáng vẻ của anh nói một câu thâm thúy: “Vậy thật đúng là ‘trùng hợp’ rồi?~”
Ý tứ giễu cợt trong lời nói của cô quá nồng, Lục Hi muốn không hiểu cũng thật khó.
Lúc này cúi đầu, hung ác trừng cô: “Không ngậm được miệng có phải không?”
Thẩm Dĩnh không trả lời anh, biết có tranh cãi cũng không có kết quả gì tốt, đặt hết sự chú ý lên cháo, lúc đầu cô cũng không muốn ăn uống gì, nhưng bây giờ nhìn thấy cháo rau trong tay, bỗng dưng thấy hơi đói bụng.
Mở nắp giữ ấm, mùi thơm bay ra bốn phía, cô không nhịn được nuốt nước miếng, còn chưa cầm thìa múc đã thấy anh hạ thấp người đặt một suất xuống: “Ăn cái này?”
Một phần là cháo hạt sen, một phần là cháo rau, cho dù là mùi vị hay màu sắc, Thẩm Dĩnh đều muốn ăn cháo rau hơn: “Em ăn cái này.”
Nào ngờ người này lại để cháo sang một bên: “Ăn cả đi, cũng không nhiều.”
Cô vừa múc một thìa đưa vào trong miệng, nghe thấy anh nói như vậy, muốn nói lại không kịp nuốt, sặc trong khí quản, đột nhiên ho khan: “Khụ khụ...”
Người đàn ông cau chặt mày, cúi người, hai tay đặt ra sau lưng cô vỗ nhẹ: “Từ từ, cũng không ai tranh với em.”
Thẩm Dĩnh ho khan đến mức sắp chảy cả nước mắt, khuôn mặt cũng đỏ ửng, sau một lúc lâu mới đỡ, ánh mắt nhìn anh nhiều hơn mấy phần trách móc, nhưng trong trách móc này cũng mang theo vài phần hờn dỗi của một cô gái.
Ngay cả bản thân cô cũng không chú ý đến, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Lục Hi bị ánh mắt này của cô làm cho sửng sốt, vốn còn muốn dạy bảo thêm hai câu ăn cơm đừng nói chuyện, cáu kỉnh lập tức biến mất không thấy, cúi người khẽ hôn lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước: “Được rồi, không sao.”
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy bờ môi nóng rực, ngay sau đó người kia lập tức rời đi, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, tất cả đều đã kết thúc.
Đưa tay sờ cánh môi của mình, Thẩm Dĩnh hơi ngơ ngác, khi chợt hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn: “Anh, anh làm gì thế!”
Không nói đến việc cô có muốn cho hôn hay không, bên cạnh vẫn còn một vài người đấy, sao da mặt anh lại dày như vậy, coi như chỗ không người vậy!
Còn có cái gì mà ‘được rồi, không sao?!’ Anh đây là hôn dỗ dành cô hở?
Cô không cần được không!
Thẩm Dĩnh không biết dáng vẻ bây giờ của mình giống như một bé nhím nhỏ thẹn quá thành giận, toàn thân vì phòng bị và mâu thuẫn mà dựng thẳng gai, rất kiên cường nhưng cũng rất đáng yêu.
Rõ ràng đã là gái một con, nhưng trên người vẫn đầy cảm giác của thiếu nữ trẻ trung.
Đáy lòng Lục Hi thở dài vì mình, anh đúng là bị cô ăn sạch sẽ rồi.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đợi chút nữa chuyển đến khu nội trú rồi.” Anh giống như một người lớn chín chắn, tháo vát sắp xếp giúp cô.
Thẩm Dĩnh hơi lúng túng nhìn hai bát cháo: “Em ăn không hết...”
Người đàn ông nhìn bát cháo, quả thật không nhỏ, bằng khả năng ăn cơm của cô, quả thật ăn hết hơi khó, mới nhẹ giọng nói: “Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Ồ.”
Cuối cùng, Thẩm Dĩnh vẫn không thể nào ăn hết, suất cháo thứ hai cô chỉ ăn một miếng rồi không thể nào ăn thêm được nữa, Lục Hi cũng không chê cô, nhận lấy xúc vài thìa ăn hết, rồi lập tức ra ngoài xử lý thủ tục.
Hai mươi phút sau, Thẩm Dĩnh chuyển đến phòng đơn khu nội trú.
Muốn ở phòng riêng trong bệnh viện công thế này rất khó, đừng nói là không có tiền, cho dù có tiền cũng phải xếp hàng, chỉ có lãnh đạo mới có thể ở.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định anh có quan hệ, nhưng cũng chỉ một buổi tối, có cần phải tốn công tốn sức như vậy không.
Mặc dù trong đầu Thẩm Dĩnh nghĩ vậy, nhưng đương nhiên trong lòng không thể nào không dao động.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, cô không nhịn được bắt đầu dao động, tốt cũng là anh, xấu cũng là anh, rốt cuộc đâu mới là anh thật? Mỗi lần đều hận không thể bức chết cô, nhưng giải vây giúp cô, quan tâm cô cũng là anh.
Hay là nói, anh cũng giống như cô, trong lòng cũng xoắn xuýt mâu thuẫn không biết làm thế nào mới phải?
Trong ấn tượng của Thẩm Dĩnh, người đàn ông này chưa từng có giây phút nào do dự, vì vậy cô cảm thấy khả năng này vô cùng nhỏ.
Nhưng cô cũng quên rằng, người đàn ông dù mạnh mẽ thế nào, đứng trước mặt người phụ nữ mình yêu, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, cũng biết ghen, biết lo lắng, biết tính toán chi li, cũng sẽ không biết phải làm sao.
Từ sau khi anh nhượng bộ chuyện của con trai, quan hệ giữa hai người dịu đi một chút, mặc dù cũng không tốt lên nhiều, nhưng cũng không đến mức cãi vã.
Nhoáng cái đã đến tối, Thẩm Dĩnh nhìn đồng hồ, gần chín rưỡi, cô hắng giọng nói: “Đã muộn rồi, anh về đi.”
Người này nhướng mày không có hành động gì: “Hôm nay anh ở lại với em.”
“Hả?” Thẩm Dĩnh không ngờ anh định làm như vậy: “Vậy con thì sao?”
Lục Hi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, nhất thời cũng không biết nên vui vẻ hay đau buồn, người khác đều nói bà xã ghen tỵ vì con trai, cô thì ngược lại, một lòng nghĩ đến con trai.
Cô có thể không thèm đến ý đến chính mình, nhưng anh thì không.
Lục Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Mẹ thằng bé cũng nhập viện rồi, chẳng lẽ anh không nên chăm sóc người làm mẹ trước?”
Thẩm Dĩnh bị anh nói như vậy suýt chút nữa không nói lên lời: “Anh nói vớ vẩn gì vậy, Tiếu Tiếu còn nhỏ, buổi tối không ai ở cùng sẽ sợ, anh vẫn nên về đi.”
“Có thím Lâm ở cùng, sợ cái gì?” Lục Hi cảm thấy là con trai, thỉnh thoảng cũng nên giáo dục cứng rắn một chút, không thể luôn luôn lo lắng băn khoăn cho thằng bé, chỉ cần có thể an toàn khỏe mạnh là được rồi, không cần phải quá mức chu đáo, thằng bé lớn lên trong hoàn cảnh này tâm lý mới kiên cường hơn.
“Nhưng mà...”
“Anh biết em muốn đem lại những điều tốt nhất cho thằng bé, ở bên chăm sóc thằng bé mọi lúc có thể, nhưng em có phát hiện không, thoạt nhìn Tiếu Tiếu rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí còn rất độc lập, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện thật ra trong lòng thằng bé khá khép kín, rất nhiều thứ trong tuổi này đều không được phát triển, hoặc có lẽ là chưa được phát triển ra, thằng bé không đủ kiên cường.” Những ngày gần đây, Lục Hi không chỉ nhìn thằng bé, mà cẩn thận tỉ mỉ quan sát, đồng thời trưng cầu ý kiến của một số chuyên gia nuôi trẻ.