“Xem kỹ rồi hẵng bàn vậy.” Bây giờ cô không biết bất cứ điều gì cả, chỉ có thể thực hiện từng bước.
Sau khi nói xong chủ đề nặng nề, Phùng Tuyết Du rất quan tâm đến cô trong năm năm qua: “Những năm này cậu sống ở đâu?”
“Mình đã ở London, tai nạn là giả thôi.” Thẩm Dĩnh không muốn giấu cô ấy, để sau này không phải hiểu lầm.
“Gì?!”
“Chà, mình không còn cách nào khác ngoài rời đi, phải ra khỏi nơi này thôi.” Nói xong, Thẩm Dĩnh cầm tay cô ấy có chút tội lỗi: “Làm cậu lo lắng rồi, cậu trách mình, mình có thể hiểu.”
Phùng Tuyết Du nghẹn lời, cô ấy chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế này, ngay lập tức sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm: “Cậu đúng là! Muốn mình nói cậu thế nào đây...”
“Xin lỗi.” Cô xin lỗi, tự trách mình.
Phùng Tuyết Du có thể nói gì khác được nữa, chỉ để lại một tiếng thở dài: “Quên đi, cậu quay lại là đủ rồi, quá khứ cứ để nó qua.”
“Du Du...”
“Được rồi, đừng khóc, mình không chịu nỗi đâu.” Phùng Tuyết Du lau nước mắt trên mặt, vừa cười vừa trêu chọc cô như một kẻ thần kinh.
Thẩm Dĩnh cũng nín khóc: “Mình thực sự rất nhớ cậu.”
“Lần này cậu về có kế hoạch gì không? Suốt những năm qua cậu ở London một mình, cậu đã thích nghi được chưa?” Có vô số lời trong lòng mà Phùng Tuyết Du muốn hỏi, khi hỏi một tràn ra, cũng không biết nên trả lời cái nào trước.
Thẩm Dĩnh kiên nhẫn nói với cô: “Trước đó ở nước này mình đã cứu một người nước T do sự nhầm lẫn, sau này rời đi cũng là người này giúp mình, người đó đã chăm sóc mình và con mình khi ở Anh, mình có công ty luật của riêng mình, vì vậy không phải lo lắng về việc ăn uống, chỉ là thấy mệt mỏi thôi.”
“Người nước T?” Phùng Tuyết Du nhíu mày.
Thẩm Dĩnh chỉ ra: “Còn nhớ người đàn ông chúng ta gặp khi đi chơi không, là anh ấy đó, Mã Thiên Xích.”
Đã nhiều năm trôi qua, Phùng Tuyết Du suy nghĩ một lúc rồi mới mơ hồ nhớ ra: “À, mình nhớ rồi, hóa ra là người đó!”
“Đúng.”
“Mối quan hệ giữa hai người giờ là gì?”
Thẩm Dĩnh biết cô ấy suy nghĩ nhiều, lắc đầu: “Gần gũi hơn bạn bè, giống như mối quan hệ gia đình vậy.”
Nghe nói, Phùng Tuyết Du rõ ràng không tin: “Cậu bớt đi, một người đàn ông có thể chăm sóc cậu suốt năm năm mà không có lý do gì à? Người ta phải có ý với cậu.”
Thẩm Dĩnh bị cô ấy gãi đúng chỗ ngứa, phải nói rằng cô ấy thực sự hiểu cô.
Thấy cô không nói gì, Phùng Tuyết Du biết mình đã đoán trúng, không thể không nghĩ về người đàn ông hống hách và mạnh mẽ Lục Hi: “Vậy giờ cậu nghĩ sao, làm rõ với Lục Hi, hay tách khỏi Mã Thiên Xích?”
“Mình nợ Mã Thiên Xích quá nhiều, đời này mình còn trả không hết, nói gì đến tách biệt, mình sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những nỗ lực của anh ấy, về tình cảm, bây giờ mình kiệt sức rồi.”
Phùng Tuyết Du cũng biết tình cảm không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân: “Được thôi, cậu có ý tưởng riêng về tình cảm mà, nếu cậu không nghĩ thông được gì thì nói với mình, hoặc nếu cậu muốn trốn tránh, mình sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cậu miễn là cậu cần.”
Đây là những gì Thẩm Dĩnh cần: “Du Du, cảm ơn cậu.”
Phùng Tuyết Du mắt đẫm lệ: “Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn mình, vậy thì đừng rời đi nữa.”
…
Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Dĩnh và Phùng Tuyết Du đưa đứa trẻ đến trung tâm mua sắm gần đó để mua những nhu yếu phẩm cần thiết gần đây, hầu hết trong số đó là quần áo trẻ em và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Ba người họ đi dạo xong là đến giờ ăn trưa, bên cạnh là một nhà hàng nước T chính thống, phần ẩm thực của phía nam Hoài Dương cũng rất hợp với trẻ em, bất tiện duy nhất là không có phòng trống.
Tuy nhiên không có nhiều người đến ăn vào buổi trưa trong một ngày làm việc đơn giản, cả ba chọn vị trí gần cửa sổ, không quá ồn ào.
Thẩm Dĩnh gọi một phần thịt viên cua, đầu cá mè, vịt nướng và tôm luộc, cuối cùng cô gọi món súp đậu phụ, bốn món ăn và một món súp có màu nhạt, nhưng hương vị rất hấp dẫn.
Thẩm Tiếu lớn lên ở Anh, chưa bao giờ ăn đồ ăn chính thống của nước T, sự hiểu biết duy nhất cũng chỉ giới hạn ở tay nghề của Thẩm Dĩnh, mặc dù cô nấu ăn ngon, nhưng cô không giỏi bằng tay nghề của đầu bếp truyền thống này.
Đứa trẻ chỉ cắn một miếng thịt viên cua, giơ ngón tay cái lên: “Good! It’s very delicious!”
Cả Thẩm Dĩnh và Phùng Tuyết Du đều bị kích thích bởi biểu hiện cường điệu của cậu bé: “Ngon thì con ăn nhiều chút.”
Không khí ăn uống rất hài hòa, nhưng bầu không khí này không kéo dài được lâu, họ vừa mới ăn được một vài muỗng, một bóng dáng người cao lớn đã che lên.
Nhìn từ nơi phát ra, chỉ thấy người đàn ông đang mặc một bộ đồ trang trọng, tóc anh được chải gọn gàng, cho thấy một khuôn mặt đẹp trai ngũ quan sắc nét, đôi mắt đen tối mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô: “Trưa nay anh có họp, đến muộn rồi.”
Thẩm Dĩnh: “...”
Phùng Tuyết Du: “……”
Hai người mình nhìn cậu, cậu nhìn mình, đôi mắt đầy sự bối rối, ai mời anh ấy vậy?
Tuy nhiên Thẩm Dĩnh sớm đã nhận ra đây là một lời chào hỏi không mời mà đến.
Lập tức làm bẻ mặt anh: “Xin lỗi Lục tổng, hôm nay tôi không nhớ mình có hẹn với anh.”
Ai biết người đàn ông này không nghiêm túc, cứ thế mở nút trên bộ đồ, cởi chiếc áo khoác ra một chút, để lộ chiếc áo phẳng bên trong, cúi xuống kéo chiếc ghế bên hông: “Em không nhớ cũng không quan trọng, tôi nhớ là được.”
“...”
Thẩm Dĩnh không nói gì cả, không biết là ai cho anh ta bộ da mặt đó nhỉ? Tại sao cô không nhớ anh ta là người mặt dày như vậy? Nói xong lại lạnh lùng như không có gì, nói xong lại như cách người ngàn dặm.
Phùng Tuyết Du cũng sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ trước mặt mình, cô ấy chưa bao giờ thấy Lục Hi có một mặt bất thường như vậy, nhưng người đến thì không đuổi đi được, người phục vụ chỉ có thể thêm một bộ đồ ăn.
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, câu đầu tiên là hỏi Thẩm Tiếu: “Thức ăn này ngon không?”
Có lẽ vừa mới xong cuộc họp, trong giọng nói của anh vẫn còn vươn lại chút thờ ơ, anh nhận ra được thì vội cau mày lại, anh nhếch nụ cười: “Haha.”
“...” Phùng Tuyết Du run lên, trời lạnh quá, quá lạnh.
Nhưng Thẩm Tiếu không nghĩ như vậy, cậu bé cảm thấy chú đặc biệt quan tâm đến mình, cậu bé chào đón anh rất nồng nhiệt: “Ăn ngon lắm! Con chưa bao giờ ăn được món ngon như vậy!”
Nói xong, cậu bé có vẻ sợ sự không tin của anh, nói thêm một câu nữa: “Món súp này mẹ cũng từng làm cho con, nhưng hương vị thì khác!”
Khuôn mặt của Thẩm Dĩnh thậm chí còn khó coi hơn, mặc dù cô biết cô không thể tức giận với con mình, nhưng lắng nghe cậu bé và Lục Hi nói về mình, trong lòng cũng không thấy thích lắm: “Nếu con như thế mẹ sẽ không làm cho con nữa!”
“Vậy con có thể ăn thức ăn ở đây không?”
“Không thể.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Tiếu biến mất, đáng tiếc mà nhìn món ăn trên bàn, Lục Hi mím môi, chủ động xắn tay áo lên mút cho đứa trẻ một bát súp: “Không sao, chú có thời gian sẽ đưa con đến đây.”
Thẩm Dĩnh bị vẻ ngoài mưu mô của anh tra tấn, thật không thể chịu nỗi, cô nghiến răng: “Lục Hi, anh có ý gì!”