100 Cách Cưng Vợ

Chương 221: Thay đổi cái nhìn về anh




Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Dĩnh xin nghỉ việc một khoảng thời gian dài, trong lòng cũng có tính toán khác với công việc của mình sau này, mặc dù chỉ cách Lục Hi một tầng lầu, nhưng hai người lại chưa từng gặp mặt nhau.

Mãi đến hôm Thẩm Tri Lịch phẫu thuật, sau khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, người đàn ông này mới thong dong đi đến.

Bóng dáng cao lớn ngược với ánh sáng cuối hành lang, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, anh nhìn lướt qua Thẩm Dĩnh và Đào Ly Hinh ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, không đi tới ngay, mà trao đổi chuyện gì đó với nhân viên y tế ở bên cạnh.

“Tình hình sức khỏe trước khi người bệnh vào phòng phẫu thuật cũng không tệ lắm, có lẽ không có vấn đề gì, mổ chính cũng là bác sĩ giỏi nhất khoa, ngài Lục, ngài cứ yên tâm nhé.” Y tá trưởng ở bên cạnh trấn an, biết thân phận người đàn ông này không tầm thường, nếu như là bạn tốt nhất của Viện trưởng La, đương nhiên không dám thất lễ.

Lục Hi nghe thế thì yên tâm hơn, ánh mắt vô thức nhìn về phía cô gái nhỏ ở một bên.

Lần trước sau khi hai người cãi nhau, đã gần nửa tháng không gặp mặt, anh biết cô không muốn nhìn thấy mình, một ngày chuyện của Giang Sở Tinh không giải quyết xong, cô sẽ không buông được.

Mà anh cũng không phải hoàn toàn không có khúc mắc với cô, cô có ầm ĩ thế nào cũng không nên đẩy Giang Sở Tinh xuống, đây là vấn đề nguyên tắc, là sự khác biệt trên bản chất.

Cho nên anh không đến xem, cho cả hai đều bình tĩnh trở lại, nhưng sau lưng vẫn luôn quan tâm trạng huống bên này, La Quyết Trình nói anh là tự mình tìm chuyện, anh cũng chỉ có thể cười khổ, không thể nói được gì.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cô cong người, cúi đầu rũ mắt nhìn xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ vốn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay lại càng gầy hơn, thịt trên má cũng không thấy đâu nữa, hơi lõm xuống, gầy đến như thay đổi cả khuôn mặt, chút tức giận trong lòng anh đều mất hết, chỉ còn lại đau lòng.

Cái loại cảm giác chua xót đó thiêu đốt lòng anh, khiến cả người anh đều như ngâm mình trong nước, không có sức lực.

Do dự một lát, cuối cùng không thể đấu lại suy nghĩ trong lòng, đi về phía cô.

Thẩm Dĩnh biết anh đi tới đây, nhưng không có ngẩng đầu lên, cô không muốn nhìn thấy anh, thật sự, không muốn chút nào. Ngược lại là Đào Ly Hinh lấy lại tinh thần trước, ngồi thẳng người dậy, không kiêu ngạo không thấp kém nhìn người đàn ông khí chất lạnh lùng trước mặt.

“Ngài Lục.” Đào Ly Hinh lạnh lùng chào hỏi, giọng điệu không cao không thấp, rất vừa vặn tạo ra cái hố trong lòng người khác.

Lục Hi hơi cúi mắt, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm màu đen dưới mí mắt, yết hầu khêu gợi lăn lộn, có chút không lưu loát nói: “Tình hình của chú rất ổn định, không cần lo lắng, đoán chừng một lát nữa sẽ làm xong thôi.”

Đào Ly Hinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, con gái của mình và bạn già bị uất ức nhiều như vậy, bà không thể không có ngăn cách với anh giống như lúc trước được.

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài Lục.” Đào Ly Hinh nói cảm ơn, sau đó tiện thể nói: “Người đều có sinh lão bệnh tử, tình trạng lão Thẩm trong lòng chúng tôi hiểu rõ, không cần ngài Lục đặc biệt lo lắng đâu.”

Một câu nói của bà ta đã xếp Lục Hi ra thành người ngoài rồi, sao Lục Hi có thể nghe không rõ được chứ?

Nhưng anh cũng không vội vàng phản bác, mà đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dĩnh nãy giờ không có nói chuyện, từ lúc anh đi tới đây đến bây giờ, cô vẫn giữ tư thế y như cũ.

Đôi tay chống trên đùi nắm chặt, cô đang chịu đựng anh.

Có mấy lần Lục Hi muốn gọi tên cô, hai chữ vô cùng đơn giản đến bên miệng lại như nặng nghìn cân, thế nào cũng không nói ra được, vài lần như thế, cuối cùng anh cũng buông tha.

Thôi, ép cô càng chặt cô càng ghét mình, đợi Thẩm Tri Lịch khỏi bệnh đi.

Hai tay người đàn ông để vào túi, siết chặt lại ở nơi ánh mắt không nhìn thấy, sự bất an nơi đáy lòng kia bị anh cẩn thận che giấu, nâng mắt lên, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt: “Bệnh viện không thể so với trong nhà, có gì cần thì đừng khách sáo với cháu, có thể nói với cháu bất cứ lúc nào.”

Đào Ly Hinh thoáng ngơ ngác, nếu không xảy ra chuyện này, nhất định bà sẽ cảm thấy Lục Hi là một người đàn ông tốt thích hợp để kết hôn dựa dẫm, nhưng bây giờ…

Bà lễ phép lại xa cách nở nụ cười: “Tấm lòng của ngài Lục chúng tôi nhận, ân huệ thì người thường chúng tôi không thiếu nổi.”

Lục Hi cũng không tức giận, để lại một câu “đây đều là việc cháu nên làm” rồi xoay người rời đi.

Đợi khi bóng dáng cao lớn kia biến mất ở cuối hành lang, Đào Ly Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, đừng thấy bà đã sống hơn nửa đời người, thật sự ngồi trước mặt Lục Hi vẫn rất căng thẳng áp lực.

Bà ta đưa mắt muốn nói chuyện với Thẩm Dĩnh, còn chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy đáy mắt cô mang theo nước mắt, lập tức không nói ra được cái gì, chỉ cầm lấy tay cô, cũng đỏ mắt theo, buông tiếng thở dài: “Tạo nghiệp mà…”



Phẫu thuật tiến hành hơn bốn tiếng, lúc Thẩm Tri Lịch được đẩy ra ngoài, Thẩm Dĩnh đã sắp ngồi đến cứng đờ, cô thấy đèn đỏ trên tường tắt đi, lập tức chạy đến trước cửa, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trên giường bệnh, căng thẳng không thôi hỏi người mổ chính: “Chủ nhiệm Trương, tình huống của ba tôi thế nào?”

“Phẫu thuật đặc biệt thành công, sức khỏe của người bệnh cũng không có gì đáng ngại, tối hôm nay hoặc sáng ngày mai là có thể tỉnh lại, kế tiếp chuyện cần chú ý y tá sẽ nói với mọi người.” Bác sĩ đã phẫu thuật hơn bốn tiếng cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an Thẩm Dĩnh.

Lúc này Thẩm Dĩnh mới yên tâm, liên tục nói cảm ơn, sau khi tiễn bác sĩ đi, nhìn Thẩm Tri Lịch nằm trong phòng bệnh VIP, tinh thần căng chặt hơn nửa tháng thoáng cái đã buông lỏng.

Không biết có phải cảm xúc lên xuống quá nhanh hay không, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, trong lúc trời đất quay cuồng đứng không vững nên ngã về phía sau. Nhưng vào lúc này, sau lưng chợt có một đôi tay vững vàng đỡ lấy cô.

Đưa mắt nhìn qua, là Điền Tang Tang.

“Không sao chứ?” Khuôn mặt dịu dàng trắng trẻo của người phụ nữ đập vào mắt, không biết có phải vì làm bác sĩ hay không, mà giọng nói cũng thùy mị động lòng người.

Thẩm Dĩnh thu lại chút mong chờ dưới đáy mắt, vội vàng đứng thẳng: “Không sao, cảm ơn.”

Điền Tang Tang nhìn thấy sự thất vọng trong nháy mắt của cô, biết trong lòng cô đang chờ đợi cái gì, thật ra phụ nữ đều giống nhau, ngoài miệng nói mấy lời trốn tránh rời xa, nhưng khi xảy ra chuyện, trong lòng vẫn sẽ nghĩ đến người kia đầu tiên.

“Sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải gần đây trông bệnh quá mệt mỏi không?”

Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Không sao đâu.”

Trái tim của cô cũng đã chết rồi, sao còn có thể cảm nhận được mệt hay không chứ? Đối với cô mà nói, càng mệt thì càng tốt, như vậy sẽ không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện lung tung.

Bệnh của Thẩm Tri Lịch phát triển đã trở thành một điểm mấu chốt không qua được trong lòng cô, vấn đề trước giờ bị cô xem nhẹ kéo nhau trở lại, khiến cô hiểu ra, chỉ cần một ngày Giang Sở Tinh còn ở bên cạnh Lục Hi, bọn họ sẽ không thể sống yên ổn một ngày.

Càng đáng sợ hơn chính là, người đàn ông kia vẫn chọn tin tưởng cô ta.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Dĩnh giễu cợt cong môi.

Điền Tang Tang nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, sau đó lại nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nhớ rõ trước đây không lâu, mình còn hâm mộ vì màn tỏ tình lãng mạn của Lục Hi, không nhờ một khoảng thời gian trôi qua lại ầm ĩ thành thế này, chuyện của người khác, người ngoài không có tư cách nói vào, chỉ quan tâm nói: “Tôi tiêm cho cô một mũi dinh dưỡng, cô như vậy tôi sợ cơ thể không chịu nổi.”

“Không sao đâu, cô không cần phiền phức thế, tôi chịu được.” Thẩm Dĩnh cười với cô ta, nhưng nụ cười lại vô cùng mệt mỏi: “Ba tôi phẫu thuật xong thì tôi yên tâm rồi.”

Thấy cô kiên trì, Điền Tang Tang cũng không ép nữa, lại trò chuyện hai câu rồi bảo cô vào phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng nặng trĩu của Thẩm Dĩnh, trên bờ vai nhỏ nhắn kia như đè nặng thứ khiến cô không gánh vác nổi, cô ta là phụ nữ thấy thế còn đau lòng, cũng không biết Lục Hi nghĩ gì nữa.

Bọn họ rất yêu nhau, nhưng luôn vì chuyện thế này thế kia mà xa nhau, đứng ở góc độ người xem, trong lòng cô cũng thấy giày vò.

Điền Tang Tang bất đắc dĩ lắc đầu, lúc xoay người định rời đi, lại suýt chút đụng vào một “bức tường trắng”.

Cô ta hoảng sợ, hô nhỏ rồi lùi về sau, suýt chút nữa đã đụng trúng cửa phòng bệnh, bị người này ôm lấy, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên từ trên đỉnh đầu: “Cẩn thận một chút.”