Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn:wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
Hiện tại đang là tám giờ sáng ngày hôm sau tại công ty của Ngô Ẩn. Phải nói là đêm qua hai cái tên kia "đấu kiếm" tới hai ba giờ sáng mà vẫn có thể năm giờ ba mươi ngoi đầu dậy chuẩn bị đi làm, quả thực đúng là thanh niên cường tráng.
Dạo gần đây Mạnh Sử rất lạ, làm việc chung phòng với hắn nhưng giữa hắn và Ngô Ẩn không hề nói chuyện gì với nhau, nếu có thì cũng là đôi ba câu về vấn đề công việc, khác hẳn lúc mới đầu gặp mặt. Mà tính ra từ lúc chuyển sang đây làm việc, Ngô Ẩn có hơi chán trường. Hằng ngày tám tiếng đồng hồ, cậu ta chỉ có ngồi đó nhập số liệu cho Mạnh Sử. Tuy đây là số liệu của toàn khu vực Đông Nam Á, kể ra phải là người được tín nhiệm mới được giao trọng trách này, nhưng đối với Ngô Ẩn đó còn hơn là cực hình khổ sai.
Tiếng gõ bàn phím từ bàn làm việc của Ngô Ẩn không ngừng vang lên, đến một lúc thì Mạnh Sử chủ động lên tiếng.
"Trưa nay rảnh chứ?"
Ngô Ẩn rõ ràng là nghe thấy nhưng vẫn cứ làm ngơ vì nghĩ rằng chắc hắn không phải hỏi mình. Tiếp tục đánh máy!
"Cọc cọc cọc."
Hơn hai phút trôi qua, Mạnh Sử vẫn chỉ nghe tiếng gõ bàn phím, liền hắng giọng một cái rồi lớn tiếng.
"Tôi hỏi cậu trưa nay có rảnh không?"
Lần này âm thanh rõ ràng vọng vào mặt mình, Ngô Ẩn mới tạm dừng các ngón tay lại.
"Cậu đang nói với tôi sao?"
Mạnh Sử thu hai mắt lại tức giận đôi chút, nói.
"Căn phòng này có bao nhiêu người? Chẳng lẽ tôi tự nói chuyện với bản thân?"
Gần một tháng nay không ai nói chuyện với ai, bây giờ bất chợt hỏi những thứ nằm ngoài dự liệu như vậy thử hỏi ai không ngạc nhiên? Đã thế còn bị quát, Ngô Ẩn cũng lườm hắn một cái rồi vừa đánh máy vừa nói, ngắn gọn hai chữ.
"Không rảnh."
"Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng cách đây không xa. Đến giờ nghỉ trưa tôi lấy xe chờ cậu ở sân lớn công ty."
Ngô Ẩn coi như không nghe thấy, tiếp tục công việc của mình.
Thứ tư giữa tuần, không khí làm việc trong công ty quả nhiên căng thẳng mệt mỏi. Ai nấy đều cấp tốc cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, thêm vào đó sếp Trương lâu lâu lại mắng nhiếc khiến toàn thể trên dưới nhân viên không ai dám lơ đễnh công việc. Chỉ có Ngô Ẩn là "sung sướng" ngồi hưởng gió máy lạnh, một mình một cõi mà nhập số liệu, không ai la mắng cũng không ai hối thúc.
Thời gian trôi qua tích tắc, đồng hồ điện thoại mới đó đã điểm mười hai giờ trưa, Mạnh Sử đã rời phòng làm việc từ trước, Ngô Ẩn ở lại vẫn đang cố làm cho xong việc.
"Tít tít tít" tiếng chuông điện thoại Iphone 5 quen thuộc vang lên.
Ngô Ẩn vươn vai ra gồng người mấy cái rồi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị là do Lạc Phong gọi tới, cậu ta liền mỉm cười một cái đầy ý vị."Alo, chào quý ông 'thèm tinh dịch'."
Ngô Ẩn bắt máy liền xắt xéo, Lạc Phong bên kia lập tức phản ứng.
"Anh nói cái quái gì cơ? Ai chứ?"
"Hắc... Thế ai tối hôm qua liếm sạch hết tinh dịch của tôi, đã thế tinh dịch của bản thân cũng không chừa. Không gọi cậu là 'quý ông thèm tinh dịch' thì gọi là gì? Hắc hắc..."
Lạc Phong nghe xong liền hắng giọng mấy cái, nói chuyện nghiêm chỉnh.
"Anh thôi đi, nghe tôi nói đã. Anh đã nhận được nước hoa quả của tôi chưa?"
Nhắc tới đây Ngô Ẩn liền phản ứng mạnh.
"Tôi còn đang định hỏi cậu đây, đã là mấy giờ rồi mà tôi vẫn chưa có chai nước vị đào nào, báo hại tôi sáng giờ thèm mà không có uống, xuống căn-tin cũng không có bán, chẳng lẽ cậu định bỏ khát tôi một tháng thật sao?"
Thật quái lạ!
Lạc Phong rõ ràng trước khi đến sân vận động Bắc Kinh để quản lý khâu tổ chức giải đấu karate đã nhờ người đem nước hoa quả vị đào có dán mẫu giấy quen thuộc kia đưa cho Ngô Ẩn hằng ngày, cả cái cậu trai bán hàng ở căn-tin cũng đã được hắn ta căn dặn kĩ lưỡng, sao lại có chuyện không có?
"Alo? Cậu còn ở đấy không? Sao lại không nói gì nữa?"
Ngô Ẩn thấy phía bên Lạc Phong im lặng liền thắc mắc hỏi, Lạc Phong nghe xong cũng hoàn hồn lại, nói.
"Tôi cúp máy trước, có gì nói chuyện sau."
Cái tên này nói chuyện cộc lốc, ngay cả cái chữ "nhé" ở cuối câu cũng không có cho lịch sự. Ngô Ẩn bị cúp máy trước không tránh khỏi bực bội, liền nhìn vào màn hình điện thoại mắng chửi.
"Mẹ kiếp! Tôi đã nói như thế mà vẫn không có chai nước vị đào nào cho tôi sao?"
Sắp xếp lại bàn làm việc một chút, Ngô Ẩn liền đi xuống căn-tin mua vài món để ăn trưa. Buổi trưa dạo gần cuối năm trông ảm đạm khác thường, lại còn có chút lành lạnh, các nhân viên khác đã sớm mặc áo dày một chút để bảo vệ sức khỏe. Riêng Ngô Ẩn thì cứ mãi phong phanh bộ quần áo công sở bình thường, đối với thời tiết hiện tại không quá mẫn cảm. Ung dung đi đến quầy thức ăn của căn-tin, vừa tới nơi đã bị một người ngăn lối đi.
Mạnh Sử bỏ hai tay vào túi quần tây, dáng đứng vô cùng lịch lãm, áo quần phẳng phiu chỉnh tề, mái tóc bồng đôi lúc bị vài cơn gió chớm đông thổi bay lên để lộ ra vầng trán cao thanh nhã, nói chung là hắn đột nhiên trở thành viên ngọc sáng nhất khu vực căn-tin này.
"Tôi đã bảo là sẽ đợi cậu ở sân lớn, sao lại chui vào căn-tin?" Mạnh Sử nói.
Ngô Ẩn đứng đó giương ra cặp mắt khinh khỉnh.
"Tôi có nói là sẽ đi với cậu sao?"
"Tôi là sếp của cậu, tôi bảo gì cậu cũng phải làm."
Ngô Ẩn xùy một cái rõ khinh thường, đi ngang qua người Mạnh Sử không chút ngần ngại, xem câu nói đó của hắn như không. Cậu ta đi một lúc thì đi tới quầy chọn thức ăn, gọi một món thịt dồn tàu hủ cùng một bát canh bách hợp, nhận phần ăn xong thì liền đi tới bàn ăn. Mạnh Sử theo sau vẫn chưa chịu buông tha cho cậu ta, cấp tốc đuổi theo rồi ngồi đối diện. Ngô Ẩn ngước mắt lên nhìn hắn ta một cái không thân thiện, rồi cũng tiếp tục cắm đầu ăn tiếp, xem hắn như không khí.
"Phụt"
"Aaahhhh. Cậu tránh xa tôi xa một chút."
Tiếng la hét này của Ngô Ẩn làm không gian nơi căn-tin lập tức đóng băng, mọi ánh mắt liền tập trung về phía cậu ta.
Chuyện là vừa mới ngồi xuống, Mạnh Sử liền lấy bật lửa châm điếu thuốc. Lửa vừa bật lên liền khiến Ngô Ẩn nhảy dựng, quả thực kí ức không hay về những thứ phát nhiệt khiến cậu ta khổ sở, chỉ một ngọn lửa nhỏ từ cái bật lửa cũng có thể khiến cậu ta lộ ra điểm yếu.
Quay lại hiện tại, Ngô Ẩn đang cầm trên tay phần cơm, hai mắt trừng nộ nhìn Mạnh Sử. Mạnh Sử ngậm điếu thuốc trong miệng, vẫn chưa kịp đốt thì đã rớt xuống đất vì tiếng hô hoán đó của Ngô Ẩn, giờ này chỉ còn biết hai mắt trợn tròn không hiểu chuyện.
Thôi thì tốt nhất là nên tránh xa tên tổng đốc rắc rối này, Ngô Ẩn tức khắc bỏ đi. Cơ mà Mạnh Sử vẫn đuổi theo.
"Ngô Ẩn, cậu đợi đã. Tôi là có thiện ý."
Mạnh Sử hô hoán phía sau, nhưng cái tên "nam nhân danh giá" kia vẫn bước đi thật nhanh.
"Ngô Ẩn, Ngô Ẩn ..."
Mạnh Sử liên tục gọi tên cậu ta, khiến tập thể nhân viên đang có mặt tại căn-tin không khỏi bàn tán. Cảnh này không khác gì đuổi theo dỗ dành người yêu á! Chính vì thế mà Ngô Ẩn cảm thấy rất ngại ngùng, bị người nam nhân khác đuổi theo năn nỉ như vậy có thể không gượng đỏ mặt?
Tôi bước, tôi bước thật nhanh, bước thật nhanh, thật nhanh...
Lúc đi nhanh qua quầy nước, nhân viên căn-tin vô tình để đá vụn vãi ra sàn nhà. Và giống như một quy luật, Ngô Ẩn ngay lập tức trợt chân té ngửa người ra sau.
"Aaahh!"
Căn tin lại một lần nữa tập trung sự chú ý về phía phát ra âm thanh la hét, tưởng đâu đã được chứng kiến cảnh Ngô Ẩn té ngã mà cười một trận, rốt cục...
Ngô Ẩn mơ màng mở mắt ra, chưa hết choáng váng đã liền thấy gương mặt của Mạnh Sử. Hắn ta nhanh như chớp liền chạy ào tới đỡ lấy Ngô Ẩn, hiện tại cậu ta đang nằm gọn trong lòng của hắn, gương mặt áp sát lại gần nhau.
"Aaaa... trời Phật ơi, hai ảnh ôm nhau kìa."
"Ở đâu cơ chứ? Cái gì? Là Mạnh tổng với Ngô Ẩn hả? Là thật sao?"
Một đám nhân viên nữ đang gào thét xuýt xoa khi chứng kiến cảnh tượng "nam chính" đỡ "nữ chính" té ngã rất kinh điển này. Bọn họ túm lại thành một hội rồi cùng nhau bàn tán thích thú, còn dùng điện thoại ra chụp lại, có người còn quay phim.
Không gian xung quanh ồn ào là thế, nhưng giữa "hai nhân vật chính kia" lại một mảnh ngưng trọng. Mạnh Sử nhìn sâu vào mắt Ngô Ẩn, không ai nói chuyện với ai. Được một lúc, Mạnh Sử rút từ trong túi quần một cái khăn tay trắng sạch, rồi chấm chấm vào vết thức ăn đang dính trên mép của Ngô Ẩn. Vào lúc này, Ngô Ẩn chỉ trợn tròn hai mắt, làn môi trở nên khô khốc, chân run run lên không đứng vững được nữa. Đám nữ nhân bát nháo kia càng ngày la hét càng lớn, không biết đã chụp bao nhiêu tấm hình giữa hai người họ. Đến lúc cuối cùng, Ngô Ẩn cảm giác có gì đó không đúng đang xảy ra, liền đứng dậy đẩy Mạnh Sử ra, một mạch bỏ về văn phòng làm việc.
Mở tung cánh cửa phòng ra rồi đóng sầm lại thật chặt. Cấp tốc lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Phong.
Tiếng điện thoại bên kia liên tục kêu lên, nhưng Lạc Phong vẫn chưa bắt máy. Ngô Ẩn thở hồng hộc, nhịp tim loạn xạ không còn có thể đo lường.
Lạc Phong cậu mau bắt máy !!!
Thực tế, bản thân cậu ta không biết gọi cho Lạc Phong để nói điều gì, chỉ biết rằng lúc này cậu ta cần được nghe giọng của hắn, giống như vừa bị trúng thuốc độc, lúc này cần phải được giải, mà Lạc Phong là phương thuốc duy nhất.
"Tút tút tút..."
Rốt cục Lạc Phong không bắt máy, Ngô Ẩn tiếp tục gọi, gọi thêm ba bốn cuộc, rồi năm sáu cuộc, rồi mười mấy hai mươi cuộc, vẫn là không có người nghe.
Lạc Phong à !!! Tôi sắp chết tới nơi rồi !!!
...
Mới chính thức xa nhau hơn 5 tiếng mà đã xảy ra chuyện, coi bộ...
Hết chương!