1 Lít Nước Mắt

Chương 3: Kiểm tra sức khỏe




Hôm nay mẹ đưa tôi đến bệnh viện ở Nagoya ( Aya viết bằng tiếng Anh – Kiwi).

Chúng tôi rời khỏi nhà lúc 9h sáng. Em gái tôi có vẻ lo lắng, nó đã đi  học rồi, nên tôi mới có thể đi bệnh viện được … đứa em tội nghiệp.

11h chúng tôi tới bênh viện Kokuritsu Nagoya Daigaku Fuzoku Byouin. Tôi  đã đọc sách trong lúc chờ đợi, tới 3 tiếng đồng hồ. Nhưng tôi không tập  trung lắm, vì lo lắng và sợ. Mẹ đã trấn an tôi là, “Mẹ sẽ gọi cho bác sĩ  Eisurou vì thế không có gì phải lo lắng cả”, nhưng …

Cuối cùng tôi cũng được gọi vào. Tim tôi bỗng đập dữ dội.

Mẹ đã nói với bác sĩ là:

1. Tôi đã bị ngã và trớt cắm, trong khi người ta có xu hướng đưa tay tiếp đất thì tôi đã tiếp đất bằng mặt.

2. Tôi đi lắc lư, trong khi chân tôi không có bị vòng kiềng.

3. Tôi gầy đi trông thấy.

4. Chuyển động của tôi chậm hơn bình thường, không thể phản ứng nhanh như trước.

Khi nghe những điều đó, tôi bỗng thấy sợ. Mẹ là một người rất bận rộn,  nhưng đã để ý tôi rất kĩ …. Tôi đoán mẹ đã nhận ra mọi thứ … Tôi cảm  thấy căng thẳng.

Bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến kết quả từ bác sĩ. Có nó, mọi lo lắng sẽ qua đi.

Bác sĩ bảo tôi ngồi lên 1 ghế tròn, và nhìn vào mặt bác sĩ. Tôi hơi căng  thẳng trước cặp kính trắng và nụ cười thân thiện của người nữ bác sĩ  ấy. Tôi làm các động tác: nhắm mắt và đưa ngón tay trỏ từ xa lại gần  mặt và chạm vào mũi, đứng một chân thăng bằng trên sàn, co và duỗi chân  trên giường, cuối cùng bác sĩ gõ nhẹ cái búa nhỏ vào gối tôi. Bài kiểm  tra kết thúc.

“Nào, đi chụp X-quang”, cô ấy nói.

“Aya, sẽ không đau tý nào đâu, chỉ là tia sáng chiếu lướt qua đầu cháu để kiểm tra bên trong thôi.”

“Ehh, chiếu vào đầu cháu á? ”

Với tôi điều này thực sự quan trọng và tôi nhìn thấy từ phía mẹ một cái khẽ gật đầu.

Chiếc máy khổng lồ từ từ hạ xuống. Chụp trọn lấy đầu tôi, tôi có cảm tưởng như mình ở ngoài không gian vậy.

“Nằm yên nhé, đừng cử động.”, một chị áo trắng còn trẻ nói với tôi. Tôi  nằm im, mọi thứ đều tối tăm, tôi cảm thấy như hơi buồn ngủ.

Đợi thêm một lúc lâu nữa, chúng tôi được nhận một đơn thuốc. Rồi 2 mẹ con tôi về nhà.

Giờ đây, tôi có thêm một nhiệm vụ là phải uống thuốc đều đặn. Nếu điều  đó làm tôi tốt hơi thì tôi chẳng ngại nhét đầy bụng với đống thuốc đó  đâu. Bác sĩ ơi, hãy giúp cháu, cháu như nụ hoa chưa nở trước cuộc đời,  cháu không hề muốn bị vùi dập hay héo tàn đâu, cháu muốn làm một bông  hoa, một bông hoa bác sĩ ạ.

Bênh viện ở rất xa chỗ chúng tôi, vì thế bác sĩ nói rằng tôi chỉ cần đến  bệnh viện mỗi tháng một lần thôi. Tôi đã hứa là sẽ đến và làm theo  những gì bác sĩ căn dặn, có lẽ tôi sẽ khá lên.Thế giới này thật tuyệt  khi có những người bác sĩ như ở bênh viện Nagoya Daigaku! Bác sĩ  Eitsurou ơi, giúp cháu nhé! Bác sĩ hứa rồi đấy nhé!