1 Lít Nước Mắt

Chương 18




Sắp xếp lại cảm xúc

Đã có thông báo về việc xếp lớp cho năm học mới

Tên tôi sẽ không có ở đây nữa

Tôi đã có thể quyết định, nhưng nó vẫn làm tôi điên đầu

Chỉ cần tôi khoẻ…

Đừng bi quan nữa! Mày định sống thế này bao lâu nữa?

Mày có thể tự tin rằng mày, chinh mày sẽ vượt qua căn bệnh này

Tôi không thể viết tốt nữa…liệu điều này có cho thấy căn bệnh đang chuyển biến xấu?

Bạn ngã. Ổn thôi.

Chỉ cần bạn đứng lên.

Sao bạn không nhìn lên bầu trời khi bạn đứng dưới nó.

Bầu trời xanh đang trải dài trước mắt bạn.

Sao bạn không cười với mình?

Bạn vẫn sống.

Tôi đã học trước bạn bè tôi.

Tôi rất buồn khi thầy giáo quản lý câu lạc bộ hỏi tôi, “Em nghỉ học à?”

Có tốt không khi bạn khóc? Nó không chỉ làm những người xung quanh bạn cảm thấy khó chịu, mà khóc có làm bạn thấy nhẹ nhõm?

Thế thì dừng khóc đi! Bạn dễ thương hơn khi bạn cười.

Và nếu bạn có điều gì cần nói. Hãy nói trước khi khóc.

Ngay lúc này tôi cảm thấy vô dụng.

Tôi sẽ không tắm và đi nằm luôn.

Mai tôi sẽ tới trường khuyết tật để phỏng vấn

Đã quyết định thì không được khóc.

Tôi tiếp tục hi vong và nguyện cầu được trở thành một người tuyệt vời.

Trường khuyết tật… cái tên gợi lên một bức tranh u tối

Sao nó lại không thể có cái tên khác?

Có thể có những chăm sóc sức khoẻ trong trường, nhưng không có những chăm sóc về mặt xã hội…

Thảo luận với thầy giáo mình.

“Thầy nghĩ em có thể tiếp tục học ở Higashou với 1 chứng chỉ nho nhỏ về sức khoẻ… Thầy băn khoăn ràng liệu em có thể làm cái gì nếu em không có vẫn đề về việc lên lớp. Em có thực sự thoải mái không? Bởi vì mặt bằng giáo dục ở trường khuyết tật khá thấp.”

Tôi khóc thầm, “Em không muốn nghe nữa! Em không cần thêm ai thương hại cả!”

Tôi thực sự đã có chút ít hy vọng khi Bác sĩ Yamamoto gọi điện cho sở giáo dục. Nhưng câu trả lời của họ chỉ là họ giành quyền quyết định cho hiệu trưởng,

Mẹ tôi nói, “Chúng tôi được biết rằng trường Higashou không thể chăm lo cho con chúng tôi, thế thì chúng tôi cũng không thể thay đổi điều đó. Đi đến quyết định này là không dễ đối với Aya, nhưng tôi muốn Aya được hy vọng và bắt đầu cuộc sống mới. Aya chính nó đã quyết định. Làm ơn hãy làm theo những gì chúng tôi đã quyết.”

Thực lòng, tôi vẫn còn lưu luyến với Higashikou, nhưng nghe từng lời mẹ nói, cảm xúc của tôi và mẹ trở nên như một.

Chỉ cần mẹ là chỗ dựa, tôi có thể tiếp tục.

Chúa ơi, con sẽ nghe theo mẹ. Tôi cảm thấy yêu vô cùng hạnh động của bà. Tôi sẽ trở thành một người tốt hơn và mạnh khoẻ hơn.

Trên đường về nhà, tôi dừng lại trước cửa nhà Emi-chan. Tôi dã gọi báo trước khi tôi đến, nên dì đã chuẩn bị đồ ăn rất tuyệt cho tôi, và khi tôi đến đó, mọi người đang đợi tôi. Tôi ăn đến khi no, và tôi ngủ say đến nỗi chẳng nghĩ gì đến chuyện học hành.

Tôi đã đã chuẩn bị tốt nhất cho bài kiểm tra cuối cùng, nhưng có quá nhiều thứ xảy ra khiến tôi không thể tập trung được.

Tôi không thể ngừng suy nghĩ về “Hoa cây mộc qua” trong lớp tôi… màu của nó thật sự đẹp, nhưng vì sao nó lại có tên thế?

Cô Motoko nói, “Dù em chọn học ở trường khuyết tật hay ở đây, thì quyết đinh vẫn thuộc về em. Nó có ý nghĩa để sống.”

Nhưng tôi tự nhủ. ” Em có lựa chọn nào ngoài việc chuyển đến trường khuyết tật đâu. Em muốn học ở Higashikou, nhưng nhà trường không đồng ý, bởi họ nói em không bắt kịp được guồng học. Vì thế, nó không hẳn là quyết định của em. Cô chỉ nói nó theo cách văn hoa hơn thôi.”

Cô Motoko tiếp tục nói,

“1. Sống tốt. Hay cực kỳ nghiêm khắc với mình và đừng để ai nghĩ rằng những người khuyết tất là xấu.

2. Coi trọng bạn bè.

3. Trong tương lai em nên luyện đánh máy.

4. ĐỪng quên trường Higashilou.”

Tôi không nói với cô, nhưng tôi tiếp tục lặp lại những gì cô nói và cảm xúc của mình, hết lần này đến lần khác trong đầu.

Mọi người xung quanh tôi bao lấy tôi, tấn công tôi bằng từ “tật nguyền.” Tôi tự buộc mình nghĩ rằng trường khuyết tật là nơi duy nhất dành cho tôi, cố gắng bình tĩnh, và quyết định chuyển trường.

Tôi nhìn lại 2 tháng trước khi đi đến quyết định vào học trong trường khuyết tật.

Tôi đã quyết định, nhưng tôi nhận ra rằng chẳng có gì thực sự được sắp xếp trong đầu mình cả. Đó là lý do vì sao cảm xúc của tôi luôn bất ổn

Tôi đọc kinh thánh. Tôi chấp nhận những từ ngữ của Chúa Jesus và tự nhủ với mình. Con xin lỗi Người, con vẫn thiều đức tin. Thật sự là rất khó để trở thành một con chiên ngoan đạo. Ổn thôi, tôi sẽ đặt chân ngay ngắn trên mặt đất và nghĩ một cách lý trí.

Những ưu điểm của trường Higashikou.

Được nhìn thấy những người như mình mỗi khi đến trường (Có được lòng tốt giúp đỡ mọi người.)

Có nhiều điều phức tạp khi so sánh bản thân với những người bình thường khoẻ mạnh, trở thành động lực để nỗ lực nhiều hơn.

Tôi có thể học được nhiều điều từ thầy cô và bè bạn

Hạn chế

Tôi không thể theo kịp guồng quay trong lớp.

Tôi có thói dựa dẫm vào bạn bè và thầy cô.

Tôi chỉ có thể chơi với vài nhóm bạn và không thể hoà đồng trong nhóm lớn hơn (khả năng của tôi có giới hạn.)

Tôi trở thành gánh nặng cho mọi người vì không thể giúp trong việc trực nhật.

Mặt tích cực của trường khuyết tật. Chỉ là tưởng tượng của tôi.

Tôi có thể sống tự lập

Ít là gánh nặng của mọi người xung quanh hơn.

Tôi có thể nghĩ đến tương lai.

Có được những kỹ năng cần thiết cho cuộc sống.

Giữa những người tật nguyền như mình, sẽ dễ có sự dồng cảm hơn.

Mặt hạn chế của trường khuyết tật.

BẮt đầu sử dụng cụm từ “Khuyết tật” như là lời xin lỗi.

Cơ hội trao đổi với những người bạn khoẻ mạnh ít đi

Tốc độ học sẽ giảm