*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn Tử trầm ngâm thật lâu, hỏi: “Anh tính đối phó thế nào với Trần Thắng?”
Lục Cường hung hăng cắn môi dưới, thần sắc tàn độc: “Giết chết nó.”
***
Một năm trước, Trần Thắng ở đầu ngõ động thủ với Lục Cường, cả người Lục Cường khi ấy đều có vết thương. Là cộng sự nhiều năm, Trần Thắng đương nhiên hiểu biết bản tính của Lục Cường. Mấy ngày trước, Trần Thắng thấy Lục Cường và Lô Nhân lưu luyến ở trong xe nên mới tra được tin tức bọn họ đã kết hôn, Trần Thắng chỉ biết, người phụ nữ này đối với Lục Cường rất quan trọng.
Trần Thắng có phần lo lắng nhưng trong điện thoại nghe được giọng nói không kiểm soát được của Lục Cường thì cảm thấy cả người đều sảng khoái. Xưa đâu bằng nay, lấy địa vị hiện tại của hắn, căn bản Lục Cường không là gì.
Căn Tử hỏi: “Vậy còn ông chủ Khưu?”
Lục Cường theo bản năng sờ túi: “Điện thoại anh đâu?” Hỏi xong mới nhớ đã ném điện thoại bể nát ở trên hành lang bệnh viện, lại quay đầu nói với Căn Tử: “Di động.”
Căn Tử lấy điện thoại của mình đưa cho Lục Cường, lại đưa thêm thẻ điện thoại.
Lục Cường nhã một ngụm khói, tiếp nhận.
Căn Tử nói: “Ông chủ Khưu thật quá đáng sợ, ông ấy biết rõ anh sẽ không xen vào chuyện này, thế nào lại ra tay không chút nể mặt, em chỉ sợ anh đụng đến ông ấy, ông ấy lại cho người xuống tay với chị dâu nhỏ.”
Lục Cường nhìn trời.
Căn Tử lẩm bẩm: “Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi đây, đâu phải chỉ có Chương Châu mới sống được, đến lúc đó em sẽ đi cùng với anh và chị dâu nhỏ.”
Lục Cường ngồi dậy, từ trên bãi cỏ nhặt hộp thuốc lá, lại bắt đầu hút thuốc.
Căn Tử bắt chéo hai chân, mù quáng ra chủ ý: “Di dân cũng được, dù sao thì tiền trong tài khoản của anh ở nước ngoài rất nhiều.”
Lục Cường khẽ sờ môi, hỏi: “Di dân?”
“Đúng vậy, anh và chị dâu nhỏ vốn không có gia đình ở đây, đến lúc đó anh đón bác gái theo, không cần lo toan cuộc sống.”
Khói bụi ngưng tụ một mảng lớn, ngón tay anh vẫn đang để trên môi, anh nhã một ngụm khói, cuối cùng nghiền nát điếu thuốc.
Anh lẳng lặng ngồi ở trên cỏ, rất lâu không nói gì.
Cứ như vậy một giờ trôi qua, chân trời trở nên trắng xóa.
Rạng sáng 4 giờ, Lục Cường thay thẻ điện thoại, tìm dãy số, gọi.
Đối phương bắt máy rất nhanh.
Lục Cường nói: “Tôi có một điều kiện.”
Bên kia khoái chí: “Nói đi.”
“Cam đoan tôi và Lô Nhân an toàn.”