0852

Chương 29




Đầu óc Lô Nhân rối loạn, bận rộn nên chẳng quan tâm đến chuyện nấu cơm, phân loại mọi thứ xong xuôi, rác thải bỏ vào hai ba túi xốp, dựa tường, chờ anh đi cùng.

Lục Cường khoác áo sơ mi vào người, một tay xách hai bao rác ném vào thùng rác.

Lúc trở về anh thấy cô đang cầm một bao nhựa, muốn tiếp nhận món đồ trên tay cô.

Tay Lô Nhân căng thẳng: “Anh mớỉ dọn rác, đứng sang bên kia đợi đỉ.”

“Hết kinh nguyệt chưa?”

“Chưa.” Cô nhìn anh nói: “Mới ngày thứ hai.”

Lục Cường không hiểu, liền hỏi: “Phụ nữ bọn em không phải rất mệt vào những ngày này sao?”

“Nhưng cũng không yếu ót.”

Lục Cường nghĩ nghĩ: “Đừng kiêu ngạo thế, ngòi trên giường nghỉ ngơi đi.”

“Gần xong rồi.”

Lục Cường: “Em ngòi nghỉ đỉ.”

Lô Nhân vén tóc sau tai, mím môi, nới tay.

Phòng không ỉớn lắm, nền gạch màu vàng. Anh gập người, tay chân thon dài, động tác không linh hoạt, gót chân đụng chân ghế, thuận đá ghế sang một bên.

Lô Nhân ngồi trên giường, đôỉ mắt di chuyến.

Hơi ấm trong phòng bốc lên, nhiệt độ khô ráo, anh bước vào liền cởi quần áo, Ngực trần, không chút ngại ngùng.

Mắt cô nhìn theo động tác của anh, sau đó dừng lại miếng vải mỏng anh cầm trên tay, lòng bàn tay có vết chai, ngón tay dày và dài, không thon thả sạch sẽ tinh tế như người khác. Cánh tay của anh rắn chắc, làn da màu đòng khỏe khoắn khiến cho đầu óc cô trống rỗng.

Lô Nhân nghiêm cấn nhớ lại, không khỏi nóng mặt, ánh mắt dại ra.

Lục Cường liếc cô: “vẫn chưa nhìn đủ?”

“Không phải đang nhìn anh sao”

“Không có.” Cô ậm ờ nói: “Quan sát anh dọn dẹp.”

Lục Cường cười lạnh: “Cái nhìn này khiến cho người ta hiểu lầm.”

Cô hắng giọng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Vậy anh tiếp tục đi, em đi giặt quần áo.”

Anh nhàn nhã thay quân áo, nói: “Em cúng chi ghé nhà anh có vài lần, cần gì sạch sẽ.”

Lô Nhân: “Quần áo đều bẩn hết rồi, tại sao anh không chịu giặt?”

“Quan tâm nhiều làm gì.”

Cô xích người đế anh ngồi xuống, nói: “Thối chết.”

Anh liếc mắt nhìn cô: “Thế mấy ngày trước kẻ thối nào đang ngủ ờ trên giường em hả?” Lại nói: “Không cần phải giặt đâu.”

“Lục Cường, anh không thể nào đứng đắn được sao?”

Lục Cường phụng phịu: “Chuyện đó anh không cách nào đứng đắn.”

RÕ ràng là lời nói vô liêm sỉ. Lô Nhân đứng đậy: “Mặc kệ anh.” Cô nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều, hỏi: “Anh đói chưa?”

Lục Cường cúi đầu: “vẫn còn chưa ăn sáng.”

Lô Nhân đi đến phòng bếp: “Nấu mì cho anh trước, tối nay chúng ta đi siêu thị nhé?”

Đầu cũng không nâng: “Em làm cái gì anh ăn cái đó.”

Phòng bếp vang lên tiếng động.

Lục Cường thiếu kiên nhẫn, cầm quần áo lau lau chùi chùi xong liền ném vào thau.

Anh nhặt đống đồ dưới đất, thoáng nhìn thấy một mảnh giấy màu lam. Nheo mắt lại, mơ hồ nhận ra chữ viết phía trên.

phía nam khu cấm Châu ỉà những hộ dân thuộc viện

nghiên cứu hóa chất...

Anh vỗ vỗ trán mới nhớ đây là địa chỉ lão Đặng đưa cho mình. Ngày đó từ trại giam trờ về, bởi vì Lưu Trạch Thành gây rắc rối nên anh chỉ quan tâm đến Lô Nhân, quên mất chuyện lão Đặng nhờ vả.

Tình thời điếm, đã hơn hai tháng ròi.

Anh lại nhìn một lát, đem tờ giấy vò vò, ném vào thùng rác

bên canh.



Buối chiều, cuối cùng phòng ổc cũng gọn gàng ngăn nắp, những đồ nội thất cũ được bày biện thích đáng.

Hai người ngủ trưa trên một chiếc giường chật hẹp, Lục Cường nằm trên giường, khuỷu tay đặt dưới đầu cô, hai chân cô cong lên, tựa vào bắp chân anh.

Qua vài phút, hơi thở bên cạnh vang lên đều đều.

Lục Cường mở to mắt, sáng nay dậy trễ nên anh không buồn ngủ, anh nằm một lát, cánh tay dè dặt rút ra, nâng đầu cô đặt trên gối.

Lô Nhân ngủ chưa sâu, giọng mơ hồ: “Anh đi đâu đó?”

Lục Cường vừa bước chân xuống, dừng một chút, phủi tóc

cô: “Anh ra ngoài có việc, em ngủ đi.”

Cô khẽ nheo mắt, hỏi: “Khi nào mới về?”

Lục Cường túm chăn đắp lên người Lô Nhân: “Buối tối chờ anh ăn cơm.” Anh hôn lên chóp mũi cô, phi thân xuống giường.

Cấm Châu, khu phố cố này rất dễ tìm, so với nơi anh đang ờ thoáng mát hơn nhiều. Nhà khá lớn, hầu như đều ố vàng, kiểu xây bảo thủ, nối bật vùng nghiên cứu khoa học.

Lục Cường dựa theo số nhà tìm tới, thật lâu sau bên trong nhà mới có người đáp, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươỉ tuối ló đầu nhìn anh.

Lục Cường quan sát bà ta một ỉát, hỏi: "Nhà này có phải họ Đặng?"

“Không.” Bà ta muốn đóng cửa.

Lục Cường dùng tay ngăn cửa, anh chỉ biết lão Đặng tên là Đặng Quỳnh, vợ cũ là Lương Á Vinh, thay tên đổi họ ỉà chuyện đương nhiên...

Anh hỏi: “Gia đình này thay chủ hộ rồi sao?"

“Không rõ lắm, nhưng mà..." Bà ta nhìn anh: “Tôi làm việc ở đây chỉ mới tám nãm."

Lục Cường: “Vậy chủ nhà có phải họ Lương không?"

Người giúp việc chần chừ: “Cậu quen bà chủ?”

“Có người ủy thác tôi đến tìm bà ấy.” Lục Cường biết mình đã tìm đúng địa chỉ, cầm vầi gối quà to trong tay quơ quơ.

Quản gia hỏi anh vài câu, tương đối nhiệt tình dẫn anh vào nhà.

Nhà sáng và rộng rãi, vào cửa thi nhìn thấy toilet, hai bên là phòng ngủ, phòng khách rất ỉớn, thông gió và ánh sáng rất tốt, kiểu xây truyền thống

Lục Cường nhìn quanh một vòng, quản gỉa chỉ vào sofa bên cạnh: “Cậu ngồi đi, tôi đi rót nước.” Bà ta bước nhanh đến phòng bếp, giọng hơi to: “Nhìn cậu vẫn còn trẻ, hẳn!à học sinh của bà chủ, đang công tác ờ sờ hóa chất sao?”

Lục Cường không muốn giải thích: “Người ủy thác tôi có quen bà ấy.”

Quản gia bưng nước tới, ngồỉ xuống ghế đối diện: “bà chủ và giáo sư Ngô ban ngày không ờ đây, mọi ngày tan tầm rất sớm, xem ra giờ này... À, còn một giờ nữa.”

Lục Cường hỏi: “Giáo sư Ngô?”

“Đúng vậy, là chồng của bà chủ, bọn họ làm chung ờ viện nghiên cứu, bình thường cùng nhau trở về.” Bà ta dừng một chút: “ôỉ chao, cậu không biết sao?”

Lục Cường nói: “Chưa gặp qua, có người nhờ tôi đưa vài thứ.”

Quản gia gật đầu xem như đã hiếu. Lương Á Vinh và Ngô Quốc Thọ đều là giáo sư của học vỉện khoa nghiên cứu, đức cao vọng trọng, bình thường được người khác tặng lễ vật chắc không ít, có lẽ quản gia nghĩ anh là một trong số đó, tiếp đãi anh nhiệt tình như vậy, xem ra đây là kinh nghiệm.

Quản gia đấy cái cốc: “Cậu uống nước đi.”

Lục Cường không nhúc nhích, giương mắt nhìn cách bài trí ở phòng khách, cúi đầu xoay xoay di động, cũng không nói gì, chỉ muốn ngồi một lát rồi rời đi.

Quản gia nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho bà chủ?”

“Không cần đâu, tôi đi ngay bây giờ.” Lục Cường để điện thoại trên bàn: “Bình thường chỉ có hai người bọn họ sao?”

Quản gia nói: “Còn một cô con gái, vẫn chưa lấy chồng.”

Lục Cường suy tính một chút: “Đi làm rồi?”

“Đúng vâ.y.” Quản gia đáp: “Công ty tài chính nằm ờ trung tâm thành phố.”

Lục Cường không hỏi nữa, nhìn thời gian, ngẫm nghĩ đứng dậy cáo từ. Đột nhiên có điện thoại gọi đến, quản gia cầm điện thoại cười tủm tỉm: “Xem này, mới nhắn tới cô chủ là cô chủ gọi điện thoại tới.”

Bà ta đứng lên tiếp nhận điện thoại, hỏi: “Quỳnh Quỳnh, có chuyện gì?”

Lục Cường cúi đàu, con ngươi co lại, nhanh chóng liếc mắt về phía bà ta.

Quả gia vô tri vô giác: “... Bác đang ở nhà... Cái gì? Cháu tới đây sao...” Bà ta bước vào phòng ngủ, giọng nói mơ hò: “Sao, ờ trên tủ đàu giường, muốn dùng ngay? Nếu không để bác cầm qua... Được, được.”

Không cách nửa phút, quản gia đi ra, mỉm cười: “Quỳnh Quỳnh đang trên đường tới đây. Haiz, con bé luôn luôn bận

rộn...”



Lục Cường chống khuỷu tay trên đùi, cầm điện thoại xoay xoay, hỏi: “Là Ngô Quỳnh sao?”

Quản gia giật mình, phản ứng một ỉát: “Cậu nói Quỳnh Quỳnh?... A, đó lầ họ tên thật của con bé, cậu cũng biết sao?"

Lục Cường không nói gì, lạỉ xoay xoay đi động, quản gia cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Chàng trai trẻ?”

Lục Cường hoàng hòn, cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, sờ lên sờ xuống cũng không tìm thấy bật ỉửa.

Quản gia thao thao bất tuyệt nói chuyện khác, anh không kiên nhẫn nghe, ngồi một lát, đứng lên: “Phải đi rồi.”

Bà ta không kịp phản ứng: “ôi chao! Tiểu tử, cậu không đợi bà chủ về sao?”

Lục Cường cúi đầu thay giày.

Quản gia đuối theo: “Dù sao cũng phải nói tên của câu cho tôi bỉết chứ, để quà cáp ờ lại thế này, ông bà chủ có hỏi tôi cũng không bỉết trả lời.”

Anh vờ như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Quản gia bám riết không tha, từ trong cửa nhìn quanh: “Này... Tiểu tử, cậu tên là gì?”

Lục Cường đi ra khỏi cửa, đối diện là tiệm tạp hóa, anh vào mua bật lửa, ở đây chỉ bán loại giá rẻ, một đô la. Đứng ờ cửa một lúc, vòng tay thắp sáng thuổc lá trong miệng, thở sâu, một luông khói mù bay ra.

Bên cạnh là một bồn hoa, một nửa bị gió thối nằm dướỉ đất. Anh bước hai bước, rít vài hơi, dập tắt, lại bỏ bật lửa vào túi.

Buối chiều mặt trời lên cao, gió lạnh thấu xương.

Cảm giác lạnh, anh buộc chặt vạt áo trước, lại hút vài hơi mới đi về phía bên kia.

Một chiếc taxi dừng lại, trên xe có người đang bước xuống, tóc chấm ngang vai, diện mạo xinh đẹp. Cô gái cúi đầu xách túi nhựa, Lục Cường nhìn một lát, ngậm thuốc đứng yên tại chỗ.

Cô gái trả tiền taxỉ, ngấng đầu nhìn thấy một chiếc xe hơi chạy qua, trái tim cô gái thắt chặt, cắn môi, trong mắt tràn ngập cảm xúc, thậm chí không ai đọc được suy nghĩ của cô. Người đàn ông trong chiếc xe hơi màu đen nhìn về phía chiếc taxi, khoảng cách ngắn ngủn, mặt không biểu cảm chạy lướt qua. Bàn tay Ngô Quỳnh run lên, quay người lẳng lặng đứng ở trong gió.

Đi tới đại lộ, không có tòa nhà to, trời càng thêm lạnh, Lục Cường rít một hơi thuốc lá, khói bay lượn lờ.

Tiếng gió vù vù phân rõ tiếng chuông đơn điệu, anh móc di động: “Tỉnh ngủ ròi?”

Giọng cô nhẹ nhàng: “Đang chuấn bị cơm chiều.”

Lòng anh cảm thấy ấm áp, cũng hạ giọng: “Chờ anh trở về rồi cùng nhau ỉàm.”

Lục Cường cúp điện thoại, chân bước nhanh hơn.

Ra cửa tiếu khu, anh trực tiếp đón một chiếc xe taxi.

Lúc mở cửa, anh tạm dừng động tác, bắt gặp một chiếc xe quen thuộc đang ngừng gần đó.