0852

Chương 10




Thời gian lại trôi qua một tháng, rạng sáng chủ nhật.

Lục Cường nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, bao bì màu xanh trắng, góc cạnh đã nhăn nhúm.

Anh liếc qua nhìn, không khỏi liếm môi.

Mặt trên xiêu vẹo, quá quen thuộc.

Người gửi: Tiền Viện Thanh, địa chỉ: Hoài Châu, huyện Võ Thanh. Người nhận: Lục Cường.

Anh gửi chuyển phát nhanh, còn bị trả về nguyên vẹn.

Lục Cường siết chặt nắm tay, qua vài giây, anh xé giấy niêm phong. Bên trong có hai tờ giấy, một tờ chi phiếu còn có một lá thư. Chữ viết trên thư rất đẹp.

Anh đọc từ đầu đến cuối, vò thư, dừng một lát, đột nhiên xé tan từng mảnh.

Trước cửa tiểu khu toàn là cư dân lui tới, anh lùi một bước, xoay người, đem thứ gì đó ném vào gói chuyển phát nhanh. Có mảnh giấy nhỏ rơi xuống đất, mơ hồ lộ ra hai chữ ‘kết hôn’, chỉ trong nháy mắt, liền bị gió thổi đi.

Lục Cường nhìn tờ chi phiếu, cuối cùng để một bên.

Anh đi vào nhà, có người gọi: “Đại ca.”

Lục Cường dừng lại, Căn Tử xách hai túi thịt cừu và rau trong tay, hùng hổ chạy vào: “Đại ca, điện thoại của anh sao thế, em gọi cả ngày.”

Lục Cường liếc nhìn Căn Tử: “Hỏng rồi.”

“Sao vậy?”

“Vỡ.”

Căn Tử sửng sốt: “Không phải phát sinh chuyện gì chứ?”

“Không.” Lục Cường chỉ nói: “Không cẩn thận làm rơi.”

Căn Tử thả lỏng người: “Cũng nên đổi mới.” Cậu ta đi theo Lục Cường vào phòng: “Ngày mai em sẽ mua cho đại ca một cái điện thoại thông minh. Khoa học kỹ thuật bây giờ rất tiên tiến, màn hình giải khóa bằng vân tay, anh nói một câu, nó có thể giúp anh bấm số điện thoại.”

Lục Cường không đáp, đem kiện hàng chuyển phát nhanh đặt lên trên bàn: “Sao lại trực tiếp đến đây?”

Căn Tử nói: “Khôn Đông bảo lâu rồi mọi người không tụ họp, em nghĩ hôm nay ngày tốt nên liền chủ động bảo mọi người tới đây, nguyên liệu đều mua cả rồi, Đại Long lái xe đi mua nồi.”

Lục Cường gác hai chân lên bàn, đốt thuốc, không nói chuyện.

Trong lòng Căn Tử hoang mang, cảm thấy hôm nay Lục Cường rất kỳ lạ. Cậu ta thử hỏi: “Đại ca, có chuyện gì hả?”

Lục Cường nhả ra ngụm khói, mắt thoáng nhìn: “Không có gì.”

Căn Tử sợ hãi, khóe miệng giựt giựt.

Cậu ta ngồi xuống ghế dựa, trầm tĩnh, quan sát căn phòng không lớn không nhỏ. Quạt điện trên bàn thổi vi vu, cậu ta đảo mắt, thấy bên cạnh có kiện hàng chuyển phát nhanh, căng cổ ra nhìn, phía trên mơ hồ có chữ, đại khái liền hiểu.

“Đại ca.“ Căn Tử hỏi: “Lại bị trả về?”

“Ừ.”

“Mấy năm trước anh bảo em kí gửi một số tiền cho bác gái, cuối cùng cũng bị trả về, sau đó em phải chuyển lại qua tài khoản ở nước ngoài của anh.”

Lục Cường gật đầu.

“Anh yên tâm, em dùng tài khoản của Lý Khinh chuyển, không có người phát hiện.”

Lục Cường: “Ừ.”

Căn Tử tò mò: “Nhiều lúc em không hiểu nổi anh, có tiền nhưng mỗi ngày vẫn phải đi làm......”

Cậu ta muốn nói lại thôi, vụng trộm quan sát Lục Cường. Căn Tử nói đúng, hàng ngày Lục Cường đều mặc áo bạc màu, giày vải Bắc Kinh cũ kỹ, bình thường ăn bánh bao ven đường, nếu không phải là anh có khuôn mặt điển trai cùng với cơ bắp cường tráng, nhất định sẽ bị hiểu nhầm là ăn xin.

Lục Cường cũng tự nhìn mình, giễu: “Ở trong tù lâu quá nên quên cách sài tiền.” Dừng một chút, anh liếc mắt đến kiện hàng chuyển phát nhanh: “Muốn chuyển đi lại bị gửi về.”

Căn Tử nói: “Nếu không anh trở về nhà một chuyến xem sao?”

Dừng hai giây, Lục Cường nhìn ngoài cửa sổ: “Không có mặt mũi trở về.”

Căn Tử tiếp tục: “Bây giờ thì vậy, biết đâu một ngày nào đó bác gái sẽ tha thứ cho anh, dù sao hai người cũng là......”

Lục Cường không muốn nói đến vấn đề này, ngắt ngang lời Căn Tử: “Vừa rồi mày bảo mày mua cho anh điện thoại loại gì?”

Căn Tử lặp lại lần nữa.

Lục Cường gõ tay lên bàn, nói: “Ngày mai nếu có thời gian tới đây đón anh một chuyến.”

“Dạ?”

Lục Cường nói: “Tìm chỗ tiêu tiền.”

............

Mười giờ đêm, tiểu khu không một tiếng động, đèn đường phát ra ánh sáng ôn hòa.

Người đi tản bộ cũng không còn nhiều, trên bàn đá đặt nhiều bát đũa, thức ăn trong nồi sôi sùng sục, lượn lờ, mùi thịt bay ra bốn phía.

Mấy người đàn ông cởi trần đang ngồi vây quanh bàn đá. Lục Cường thỉnh thoảng nhìn qua cư dân, mọi người không những không phàn nàn mà còn mỉm cười chào hỏi anh, hỏi anh ăn cơm trễ vậy.

Khôn Đông xách theo hai chai rượu, không bao lâu sau ai cũng mặt đỏ tai hồng, đổ mồ hôi dưới cái nóng thiêu đốt, lại sảng khoái không ngừng cạn ly. Trên người Lục Cường vẫn còn đang mặc một chiếc áo thun ba lỗ, đầu vai cơ bắp cường tráng, ánh sáng nhu hòa rọi vào càng thêm tuấn mỹ.

Mấy người đàn ông la lối om sòm.

Lục Cường nhíu mày: “Nhỏ giọng một chút.”

Âm lượng lúc này hạ xuống. Lục Cường khơi mào cầm đũa gắp thịt, cũng không nhúng gia vị, trực tiếp bỏ vào miệng, ăn xong lại ngậm điếu thuốc trong tay, nói không nhiều, chủ yếu là lắng nghe mấy người kia ba hoa.

Thời gian trôi qua được một giờ, uống rượu gắp thịt dùng bữa, Khôn Đông liếc mắt về phía trước, hai người phụ nữ đang đi với nhau.

Anh ta nói: “Đại ca, anh thật có phúc, mỹ nữ nơi này không ít.”

Lục Cường cũng không ngẩng đầu: “Ờ, cả ngày cứ phải băn khoăn đến đũng quần của mình.”

Khôn Đông nghẹn lời.

“Mà này...” Căn Tử tiếp lời: “Mắt cậu thần thế? Bọn họ chỉ mới đi ngang qua đây, làm sao biết được ai là mỹ nữ?”

Khôn Đông sờ cằm: “Dễ thôi, nhìn vào cơ thể.”

Căn Tử liếc mắt: “Mẹ nó, mù à! Thế cũng không tệ? Từ mông cho đến gót chân, chỗ nào địch nổi Lý Khinh.”

Lục Cường xùy cười: “Có tiền đồ.”

Khôn Đông mắng: “Khốn kiếp, mày mới có mắt như mù, Lý Khinh mông không ra mông, ngực không ra ngực, bộ ngực giống như bà ngoại mày rồi.”

“Fuck.“ Căn Tử nhảy lên, cầm đũa đánh Khôn Đông: “Lặp lại lần nữa...”

Những người khác cười ha hả, Đại Long bỗng nhiên huýt sáo, Lục Cường giương mắt nhìn anh ta.

Đại Long nhìn thẳng phía trước: “Mau nhìn này, nhìn này......”

Mấy người bọn họ thuận thế ngước qua, một người con gái đi trên đường, tóc cột cao, mắt nhìn xuống, gương mặt thanh lệ. Ánh sáng ấm áp chiếu vào cái trán của cô, lông mày thẳng tắp, mũi khá cao. Cô mặc một chiếc áo sơmi màu đen, ngực đầy đặn, vạt áo bỏ trong quần, bờ mông gợi cảm.

Đại Long lại huýt sáo.

Lúc này cô gái nghe được nhưng không dám nhìn qua hướng này, bước chân bước nhanh, tốc độ khẩn trương hơn trước.

Đại Long hét to: “Này, người đẹp.”

Cô gái càng chạy nhanh hơn.

Căn Tử nói: “Đây đúng là cực phẩm.”

“Chỗ nào, chỗ nào?” Khôn Đông cũng đứng dậy: “Vừa rồi tao không thấy rõ......”

Lô Nhân biến mất, Lục Cường thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn thấy nước miếng mấy người kia chảy ròng ròng, giận dễ sợ, đá ghế Đại Long, hét to: “Con mẹ nó, yên tĩnh coi.”

***

Công viên gần tiểu khu.

Dưới đèn đường, trên băng ghế đá có đôi nam nữ đang ngồi, hai người vẫn im lặng.

Sau đó, cô gái quay đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Muộn quá rồi, em muốn về nhà.”

“Đừng, ngồi một chút nữa đi.”

Cô đặt mông ngồi xuống: “...... Không phải là anh có chuyện muốn nói với em sao? Ngồi nửa giờ rồi, cái gì cũng không nói.”

“...... Cũng không có gì.”

“Hết đề tài để nói rồi hả?”

“...... Có chứ.”

“Vậy anh nói đi!”

“......”

Bàn chân chà xát mặt đất, cô gái đứng dậy: “Em phải về nhà.”

“Chờ một chút.”

Chàng trai đứng lên, chặn đường cô gái.

Người con trai dáng người hơi gầy, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, cư xử như người miền Nam. Người con gái dáng người nhỏ nhắn, nhìn người con trai chăm chú, cũng không lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, mím môi, đôi mắt mang theo hi vọng.

Chàng trai lại ấp a ấp úng, không thể nói được gì.

Giờ phút này cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng người ồn ào, cũng không có tiếng xe náo động, chỉ có tiếng côn trùng kêu, mỗi một tiếng giống như xướng một khúc hát ru.

Trên băng ghế đá phía sau, có người đang cẩn thận nhìn.

Cô gái rốt cuộc cũng trở nên nóng nảy, đi về phía trước hai bước: “Nếu cảm thấy khó khăn thì đừng nói nữa.”

“Không phải, chỉ là......”

“Chỉ là cái gì?”

“......”

Bóng người đàn ông trên băng ghế đá phía sau đột ngột hét lên: “Mẹ kiếp, không phải là thích người ta rồi hả? Nói một câu bộ vất vả lắm sao.”

Đôi nam nữ giật mình, đồng thời nhìn về hướng bên kia.

Dưới bóng cây đen sẫm, đèn đường chiếu không tới đó, điếu thuốc trên đầu ngón tay anh ta đỏ rực, căn bản không nhìn ra dung mạo anh ta.

Anh ta hít một ngụm khói, lẩm bẩm: “Nhàm chán.”

Đôi nam nữ nhìn nhau, kinh hồn bạt vía.

Chàng trai nhu nhược rốt cuộc cũng giống nam tử Hán, đưa tay che chắn cho cô gái: “Đừng sợ, có anh đây.” Lại hướng về phía người nọ: “Can hệ gì đến anh hả, hơn nửa đêm xuất hiện sau lưng hù dọa người khác, ma men.”

Lục Cường không muốn so đo, nhìn bọn họ sóng vai rời đi, càng chạy càng xa. Hai người bọn họ dắt tay nhau trông rất tình cảm.

Hình ảnh kia ấm áp lạ thường.

Lục Cường cười mỉm, thu tầm mắt trở về. Đống tàn thuốc xếp thành núi nhỏ ở trên mặt đất, toàn thân anh toàn là mùi rượu và khói.

Trong lòng có chuyện, dễ dàng uống say.

Anh đem nửa thanh thuốc trên tay búng đi, nâng mí mắt.

Đối diện là khu chung cư, đèn đuốc từng cái đã tắt. Đôi mắt anh lờ đờ đục ngầu, hí mắt đếm nửa ngày mới đếm rõ: đèn tầng 6 đã tắt hết, tầng 5 còn lại ba phòng, tầng 4 hai phòng, tầng 2 bốn phòng, tầng 1 bốn phòng.

Tầng ba chỉ còn một phòng.

Cửa sổ tầng ba xuất hiện một bóng người, ánh sáng rất tối, cô mặc một chiếc áo ngủ, sợi tóc bị gió nhẹ nhàng thổi bay.

Gió thổi một lúc, ngón tay cô đan xen vào nhau. Tóc dính trên mặt hai lần, cô lấy tay vén lên, vuốt ve cổ, khoát tay kéo rèm cửa sổ.

Lục Cường vỗ vỗ trán, lại nhìn, đèn cũng tắt.

Anh đột nhiên đứng lên, lắc nhẹ người, bước nhanh về hướng kia.

Đèn ngoài hành lang tầng 3 vẫn hư, cánh cửa kia gắt gao khép kín, bóng tối tận cùng vẫn là bóng tối, anh lẳng lặng đứng sừng sững ngoài cửa.

Qua một lát, anh giơ tay lên, ngón tay sờ nhẹ vài lần, tiếng gõ cửa vẫn chưa vang lên.

Khôn Đông cầm hai chai rượu tới, anh uống gần một chai, anh sợ mình thật sự uống say, lý trí không còn hoàn chỉnh.

......

Lô Nhân nằm ở trên giường cố gắng đi vào giấc ngủ.

Cửa có động tĩnh rất nhỏ, trong bóng đêm cô mở to mắt, hướng về phía bên kia nhìn qua. Nín thở vài giây, yên tĩnh như lúc ban đầu, cô thu hồi tầm mắt, tìm một tư thế thoải mái, một lần nữa nhắm mắt lại.

Đêm, dài và khó khăn.